Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 626






Nếu trước đây cậu ấy chỉ có tính cách lạnh lùng lương bạc, thì hiện tại cậu ấy đã biến thành một người lạnh lùng đến mức quái đản, hiện giờ cô ấy có đôi lúc nhìn thấy lão ngũ cũng cảm thấy có chút sợ hãi.

Khương Chi nhìn Hạ Mộ Thanh một cái, sau đó cụp mắt xuống không nói gì, chuyện lúc trước, hai người họ cũng không phải người trong cuộc, mọi việc từ đầu đến cuối cũng không đến lượt hai người họ phải xen vào, về phần ý nghĩ của Thi Liên Chu, cũng không phải chỉ dùng một hai câu ngắn gọn là có thể thuyết phục được anh ấy.

“Thôi, bây giờ nhắc lại những chuyện này thì có ích lợi gì chứ.” Hạ Mộ Thanh cười khổ, trong miệng lẩm bẩm câu gì đó.

Lúc này, ở một bàn tiệc cạnh đó đã có người bắt đầu thảo luận về tin đồn, nội dung tin đồn là về Tưởng Nguyên Trinh vừa mới xảy ra chuyện.

DTV

“Này, mấy người đã nghe nói chuyện về nhà họ Tưởng chưa?”

“Ha ha, chuyện này gây ra động tĩnh lớn như vậy, nhà họ Tưởng đang chạy vạy khắp nơi để tìm cách cứu con gái của mình, ai mà không biết chứ?”

“Chậc, tôi nhớ trước kia Tưởng Nguyên Trinh cũng ưu tú giống như con gái nhà họ Cố, có rất nhiều đồng chí nam đều thích hai người họ, ai có thể ngờ trong nháy mắt, một người lại trở thành tội phạm g.i.ế.c người, một người lại muốn đính hôn rồi chứ.”

“Hơn nữa, hình như hai người họ đều thích người con thứ năm của nhà họ Thi đúng không?”

“……”

Có mấy người cúi đầu nhỏ giọng buôn chuyện, khi nhắc đến ‘người con thứ năm nhà họ Thi’ còn lén lút liếc nhìn về phía Hạ Mộ Thanh và Khương Chi một cái.

Sắc mặt của Hạ Mộ Thanh không hề thay đổi, cô ấy quay sang nói nhỏ với Khương Chi: “Em đi xem sao mẹ vẫn chưa đến đây đi.”

Khương Chi nhìn cô ấy một cái, gật đầu, sau đó đứng dậy đi tìm Ôn Hoa Anh.

Cô cũng không buồn nghe người ta bàn tán về tin đồn của Thi Liên Chu, cô đã nghe quá nhiều loại tin tức tình cảm này rồi, cho nên cũng không còn hứng thú nữa.

Lúc Khương Chi tìm được Ôn Hoa Anh thì bà ấy đang cười và nói chuyện với một bà cụ cùng tuổi, Đan Uyển và Thi Nam Châu cũng ở đây, nhưng mà người mà họ đang nói chuyện lại là Cố Tuyển.

Nói chính xác hơn là Thi Nam Châu và Cố Tuyển đang nói chuyện.

Hiển nhiên, Cố Tuyển rất yêu quý cô gái nhỏ nhà họ Thi mà anh ấy và Thi Liên Chu đích thân đón về này, anh ấy nửa ngồi xổm xuống, trên khuôn mặt đẹp trai khẽ nở nụ cười, khi cúi đầu nhỏ giọng nói chuyện với Thi Nam Châu thì lại dịu dàng như ngọc, thực sự muốn để người khác không thích cũng khó.

Mặc dù Thi Nam Châu bây giờ vẫn còn nhỏ, nhưng cũng không có gì đáng kinh ngạc chuyện sau này cô bé sẽ nảy sinh tình cảm với anh ấy cả.

“A Chỉ?” Bà cụ tinh mắt, lập tức nhìn thấy Khương Chi, vui vẻ vẫy tay gọi cô.

Bà cụ nhà họ Cố cũng sửng sốt, vội vàng nhìn về phía đó.

Bà ấy cũng muốn biết là cô gái như thế nào có thể đánh bại con gái mình, cuối cùng kết hôn được với người con thứ năm của nhà họ Thi.

Vừa liếc mắt một, thật sự khiến bà ấy cảm thấy ngạc nhiên.

Hôm nay Khương Chi mặc một bộ đồ bên trong màu trắng giống ánh trăng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, bên hông đeo một chiếc thắt lưng quanh eo làm nổi bật vòng eo nhỏ nhắn của cô, kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp khiến người khác phải kinh diễm, mỗi một nụ cười một ánh mắt đều bộc lộ khí chất độc đáo của cô.

Đây thực sự là người phụ nữ nông thôn mà người khác đã nhắc đến sao?

Trong lòng bà cụ họ Cố âm thầm thở dài, lời đồn quả thật quá tai hại mà, một người phụ nữ duyên dáng với khí chất ưu nhã như vậy lại bị đồn thổi thành một cô gái quê mùa chưa từng trải sự đời.

Nhưng mà cô gái này ưu tú một chút cũng tốt, để con gái của bà ấy đỡ phải luôn nhớ mong.

Nghĩ vậy, bà cụ nhà họ Cố mỉm cười bước về phía Khương Chi, nói: “Chẳng trách mẹ chồng cháu lại thích cháu như vậy, ngay cả dì nhìn cũng thấy thích, nếu như sau này Cố Tuyển có thể tìm được một người bạn đời xinh đẹp như cháu mang về nhà, vậy thì dì cho dù đang ngủ cũng sẽ bật cười thức giấc.”

Ôn Hoa Anh nghe được những lời này thì cảm thấy rất vui vẻ, nhưng vẫn khiêm tốn xua tay nói: “Ôi chao, bà đừng có khen con bé quá.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-426.html.]

Khương Chi mỉm cười gật đầu với bà cụ nhà họ Cố.

Cố Tuyển vừa nhìn thấy Khương Chi, cũng đứng dậy mỉm cười nói: “Chị dâu, sao hôm nay chị lại đến đây góp vui vậy?”

Khương Chi nhún nhún vai, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Tôi rảnh rỗi không có việc gì làm.”

Cố Tuyển phì cười, cảm khái nói: “Chị dâu thật là thẳng thắn.”

Hai người ngồi nói chuyện một lúc, mới tách ra ngồi vào chỗ của mình.

Tiệc đính hôn hôm nay diễn ra suôn sẻ đến bất ngờ, nhưng mà lúc rời khỏi bữa tiệc, Lê Sơ nhìn thấy cô thì vui vẻ dẫn theo Trương Anh Tử vội vàng chạy đến, xem ra cuộc hôn nhân của Lê Đăng Vân cũng không để lại nút thắt nào trong lòng cậu ấy,

Nhưng Trương Anh Tử đứng bên cạnh Lê Sơ lại không có can đảm để ngẩng đầu nhìn Khương Chi, khuôn mặt đỏ bừng.

Khương Chi cũng không muốn để ý đến Trương Anh Tử, cô nói chuyện với Lê Sơ: “Tiền lợi nhuận của nhà xuất bản đang chờ em trực tiếp đến trấn Đại Minh lấy đấy.”

Lê Sơ cười gật đầu nói: “Chị, chị thật khách sáo quá. Anh Tử, vừa rồi em không phải còn nhắc đến chị Khương sao? Sao bây giờ nhìn thấy chị ấy lại không nói gì thế?”

Trương Anh Tử bị nhắc nhở như vậy, có chút lúng túng ngập ngừng nói: “Chị…….Chị Khương.”

Khương Chi gật đầu, không nói gì, sau khi tạm biệt Lê Sơ thì rời khỏi nhà họ Cố.

Trương Anh Tử nhìn theo bóng lưng của Khương Chi, trong lòng tràn ngập những suy nghĩ phức tạp, nhất thời cũng không biết nên nghĩ cái gì.

……

Khi Khương Chi và mọi người quay trở về đại viện thì đã là buổi chiều.

Cô cũng không rảnh rỗi, bởi vì mẹ chồng thích ăn thịt kho tàu, chuẩn bị mang cho mấy người bạn già thưởng thức, cho nên cô đặc biệt nấu một nồi thịt kho tàu lớn, còn để nguội rồi cho vào hộp.

Buổi tối, Thi Liên Chu mới lái xe trở về đại viện.

Sau khi ăn cơm tối xong, nên chuẩn bị đưa bốn đứa trẻ theo chồng về Vịnh Phong Lâm, bà cụ cầm chiếc khăn chấm chấm khóe mắt, có chút không nỡ dựa vào cửa kính ô tô chào tạm biệt mấy đứa trẻ.

“Bà nội, ngày mai bọn con lại đến đây chơi với bà.” Tiểu Diệu rõ ràng là đứa trẻ chu đáo nhất, nắm lấy tay của bà nội, nhỏ giọng an ủi, điều này quả thực đã xua tan đi phần nào sự không nỡ và khó chịu trong lòng bà cụ.

Cả gia đình trở lại Vịnh Phong Lâm, mấy đứa trẻ cảm thấy phấn khích chưa từng có về ngôi nhà mới của mình.

Nhà cửa đã được dọn dẹp gọn gàng, chỉ là không được chuẩn bị chu đáo như bà cụ đã làm, dù sao màu sắc trong nhà cũng đơn giản, cũng không có thứ gì có thể sử dụng được.

“Mẹ ơi, ở đây không có búp bê vải.” Tiểu Qua bĩu môi, nũng nịu kéo quần áo của Khương Chi.

Tiểu Ngự quan sát một lượt, cũng không cam lòng yếu thế nói: “Cũng không có đồ chơi hay máy chơi game gì cả!”

Sau khi nói xong, cậu bé còn nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Không vui bằng ở nhà ông bà nội chút nào.”

Thi Liên Chu liếc nhìn mấy đứa trẻ một cái, anh đã quen trong nhà luôn lạnh lẽo, vắng vẻ, đột nhiên có nhiều sự náo nhiệt thì vẫn có chút không quen, kéo mạnh cà vạt trên cổ, cũng không nói gì mà đi lên tầng trên.

Khương Chi nhìn anh một cái, chọc chọc cái trán của Tiểu Ngự nói: “Ngày mai chúng ta đi mua sắm, trang trí lại nhà của chúng ta thật đẹp nhé”.

Ở đây quá lạnh lẽo, hai màu chủ đạo trong nhà là đen và trắng, nhìn vào cảm thấy rất khó chịu, nhà mà, thêm một số món đồ nhỏ, có thể gia tăng niềm vui cho mọi người, hơn nữa cô cũng muốn trồng thêm cây và hoa cỏ ở trong sân.