“Đứa nhỏ nghịch ngợm sao? Đứa nhỏ nghịch ngợm là gì vậy mẹ?” Giọng nói mơ màng của Tiểu Qua vang lên, cậu bé vừa mới ngủ dậy, sau đó lại ngáp dài.
Khương Chi dừng một chút, sau đó quay đầu nhìn Tiêu Tông đang ngồi trên giường ngơ ngác và Tiểu Qua đang dụi mắt, mở miệng ngáp dài, cô cười nói: “Dậy hết rồi đó à.”
“Mẹ, mẹ còn chưa nói cho con biết đứa nhỏ nghịch ngợm là gì đâu.” Tiểu Qua nhảy xuống giường, chạy đến chỗ Khương Chi, ôm chân cô làm nũng, sự tò mò tràn ngập trên khuôn mặt trắng nõn đáng yêu của cậu bé.
Mí mắt Khương Chi giật giật, cô suy nghĩ một lúc rồi trầm giọng nói: “Đứa nhỏ nghịch ngợm chính là... tùy tiện bỏ nhà đi.”
Nghe vậy, Tiểu Ngự càng cúi đầu thấp hơn.
Cậu bé biết rằng mình đã trở thành đứa nhỏ nghịch ngợm khiến người ta ghét.
Tiểu Tông ngồi ở trên giường, vẫn còn đắp chăn nhỏ trên người, cậu bé nhìn về phía Tiểu Ngự, một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Anh cả, ngoan.”
Khương Chi nghe vậy, cười nói: “Bây giờ Tiểu Ngự đã ngoan hơn rất nhiều rồi.”
Nếu là lúc trước, Tiểu Ngự nghe thấy cô nói như vậy chắc chắn sẽ trả lời một cách mỉa mai, sau đó hét lớn, sao cậu bé có thể im lặng nghe cô nói như bây giờ?
Cô cũng không muốn la rầy Tiểu Ngự, nhưng tính tình của Tiểu Ngự phải được kiềm chế, nếu không cậu bé có thể sẽ trở thành người không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày ăn chơi trác táng, gây chuyện thị phi với đám bạn bè không ra gì như trong tiểu thuyết.
Ban đầu cô định sẽ để Tiểu Ngự đi theo bên cạnh Cận Phong Sa sau khi bọn họ trở về, nhưng bây giờ Cận Phong Sa xảy ra chuyện, cô vẫn phải gánh vác trách nhiệm làm mẹ và dạy dỗ Tiểu Ngự thật tốt.
Năm mẹ con ở trong phòng nói chuyện một lúc thì Ôn Hoa Anh đến gõ cửa.
Khương Chi nhìn nụ cười trên mặt bà Thi, cô hỏi: “Mẹ, sao vậy? Có chuyện vui gì sao?”
Ôn Hoa Anh mỉm cười để thiệp mời vào trong tay Khương Chi, cười nói: “Nhà họ Cố gửi thiệp mời, nói rằng ngày mai chị gái của Cố Tuyển đính hôn, mời cả nhà chúng ta đến đó ăn tiệc.”
Lông mày Khương Chi khẽ động: “Chị gái của Cố Tuyển?”
Ôn Hoa Anh gật đầu nói: “Đúng vậy, con chưa từng gặp đúng không? Con bé giống cha, không đẹp giống như Cố Tuyển, nhưng lại hơn ở chỗ tính tình thận trọng phóng khoáng, là một cô gái không tệ, con đến Bắc Kinh cũng không có bạn bè gì, cũng có thể qua lại với con bé nhiều hơn.
Lúc bà Thi nói mấy chữ “không đẹp bằng A Tuyển” thì bà ấy còn cố tình hạ giọng, giống như đang tám chuyện vậy.
Khương Chi buồn cười nhìn bà ấy.
Cố Tuyển là một người có vẻ ngoài đa tình, thật sự rất tuấn tú khiến người khác yêu mến, nếu không thì trong tiểu thuyết, anh ấy đã không khiến nữ chính Thi Nam Châu nhớ mãi không quên, nếu không phải vì hai người bọn họ chênh lệch tuổi tác quá lớn thì Cố Tuyển cũng là một sự lựa chọn rất tốt để làm chồng Thi Nam Châu.
“Ngày mai mẹ sẽ dẫn con đi chung, bây giờ con và lão ngũ đã lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi, mẹ phải giới thiệu con với mọi người mới được, con đừng sợ, ngày mai con cứ đi theo mẹ là được rồi!” Bà Thi nói xong thì cầm thiệp mời rời đi.
Khóe môi Khương Chi hơi cong lên.
Chị gái của Cố Tuyển, Cố Trừng, cũng không phải là người vô danh.
Mẹ Cố tay cầm tay, tự mình nuôi dạy Cố Trừng, cho nên tính tình cô ấy giống hệt mẹ, cũng không có gì không tốt, thật sự đúng như lời bà Thi nói, cô ấy là người thận trọng phóng khoáng, nhưng nếu cô nhớ không lầm thì Cố Trừng cũng thích Thi Liên Chu.
Trong tiểu thuyết không có cô, nhưng lại có Cố Trừng.
DTV
Mặc dù Cố Trừng không điên cuồng theo đuổi Thi Liên Chu như Tưởng Nguyên Trinh, nhưng cô ấy vẫn một lòng thích Thi Liên Chu, nhưng không ngờ rằng cô ấy lại sắp đính hôn rồi, chuyện này không hề xảy ra trong tiểu thuyết, có vẻ cô đã thay đổi rất nhiều diễn biến và cốt truyện.
Nghĩ đến đây, Khương Chi không nhịn được mà khẽ bĩu môi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-423.html.]
Cô còn biết mình đã tìm được một loại hoa hồng thơm ngát, bất cứ con ong con bướm nào muốn đến cắn mấy miếng, nhưng may mà đóa hoa hồng này của cô có gai, ai đến gần thì đều sẽ bị đ.â.m chảy máu, nếu không thì mỗi ngày đấu đá với tình địch thôi cũng đủ khiến cô bận rộn rồi.
Vì chuyện ngày mai nhà họ Cố tổ chức tiệc, cho nên tối nay Khương Chi và Thi Liên Chu ở lại đại viện một đêm.
Sáng sớm hôm sau, cả nhà bọn họ bắt xe đến nhà họ Cố.
Lần này, mấy anh em Tiểu Ngự không đi theo bọn họ, có dì Lưu ở nhà chăm sóc mấy cậu bé, mấy anh em Tiểu Ngự sẽ được dẫn ra ngoài gặp khách khi Khương Chi và Thi Liên Chu kết hôn.
Lời bà Thi nói rất có lý: “Nhà họ Cố ít người, mẹ sợ dẫn mấy đứa cháu ngoan của mẹ đến đó sẽ giành sự nổi bật của người ta!”
Khương Chi không có ý kiến gì.
Về phần Thi Liên Chu, anh không có hứng thú gì với bữa tiệc này, sáng sớm đã về xưởng chuẩn bị cho công tác thành lập xưởng dược phẩm, anh không tham dự tiệc đính hôn của nhà họ Cố.
Tâm trạng của Thi Lam Chu không tốt cho lắm, cô ta cũng không muốn tham gia tiệc đính hôn vui vẻ gì đó, ăn sáng xong thì cô ta dẫn Đàm Vi Vi về.
Khi nhóm Khương Chi đến nhà họ Cố thì nhiều người đã đến đây rồi.
Nhà họ Cố không có ý định tổ chức tiệc ở nhà hàng, bọn họ chỉ bày vài cái bàn trong sân, vô cùng đơn giản.
Khương Chi khoác cánh tay bà Thi, Hạ Mộ Thanh đi ở phía bên kia, Đan Uyển kéo Thi Nam Châu đi sau cùng.
Nhà họ Cố không phải là một gia đình nhỏ, bọn họ đã mời rất nhiều người đến, trên đường cũng có rất nhiều người chào hỏi người nhà họ Thi.
Hạ Mộ Thanh là một người thông minh, không tự ti cũng không kiêu ngạo, cô ấy xử lý quan hệ xã hội một cách rất khéo léo. Đan Uyển gặp người nào cũng mỉm cười, vô cùng lịch sự khách sáo, thỉnh thoảng cô ấy lại cúi đầu nói vài câu với con gái.
Mấy người bọn họ đều khiến người khác chú ý, dù sao thì địa vị của nhà họ Thi ở Bắc Kinh cũng không tầm thường.
Tuy nhiên, hầu hết mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào Khương Chi, cũng không phải vì cô quá xinh đẹp, mà vì bọn họ đang suy đoán danh tính của cô, mơ hồ có tin đồn lão ngũ nhà họ Thi có con truyền ra ngoài, nhưng mẹ của mấy đứa nhỏ vẫn là một bí ẩn..
Thi Liên Chu là miếng bánh thơm ngon ở Bắc Kinh, cũng được xem là người xuất sắc trong nhóm những người đàn ông độc thân, không biết có bao nhiêu cô gái thích Thi Liên Chu, không nói đến những người khác, chỉ nói đến nhân vật chính của tiệc đính hôn hôm nay, còn gái nhà họ Cố, không phải cũng thích Thi Liên Chu sao?
Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn Khương Chi với ánh mắt vừa tò mò vừa chế nhạo.
Bà Thi chú ý đến ánh mắt của những người khác, bà ấy cau mày, kéo Khương Chi vào nhà họ Cố.
Lúc này, có một giọng nói hơi do dự, ngập ngừng vang lên: “Khương.. Khương Chi? Em là Khương Chi à?”
Khương Chi hơi nhướng mày, khi quay đầu lại, cô nhìn thấy một người đàn ông lớn hơn cô khoảng hai tuổi.
Anh ấy cũng khá điển trai, mắt hạnh môi mỏng, nói ra cũng có vài phần giống cô, nhưng khí chất lại càng hào hoa phong nhã hơn.
Khương Chi nheo nửa mắt nhìn anh ấy, trong lòng cũng phần nào đoán ra danh tính của anh ấy.
Lúc này, có một cô gái đứng bên cạnh anh ấy tò mò hỏi: “Hành Xuân, anh quen cô ấy à?”
Giang Hành Xuân không để ý đến cô gái bên cạnh, anh ấy hơi căng thẳng, nhưng vẫn hít một hơi thật sâu, bước đến trước mặt Khương Chi, cẩn thận nhìn khuôn mặt của cô, thật sự giống hệt như trong ảnh.
Em gái ruột của anh ấy.
“Đây là?” Ôn Hoa Anh nhìn Giang Hành Xuân, bà ấy cũng cảm thấy anh ấy trông quen quen, nhưng lại không nhớ đã gặp ở đâu.