Khương Chi nheo mắt suy nghĩ một lát, khóe miệng hiện lên một chút ý cười nói: “Được.”
Khi Khương Chi dẫn theo Đản Tử rời khỏi thư viện, trong tay cô ngoài tư liệu ra thì còn có thêm một chồng giấy trắng, một cái bút và một lọ mực.
Vốn dĩ cô muốn dẫn Đản Tử đến cung tiêu xã để mua giấy bút, nhưng nhờ chuyện này thì cô cũng đỡ phải mất công đi một chuyến.
“Mẹ ơi, mẹ thật sự có thể kiếm được 1000 đồng thật sao? 1000 đồng là bao nhiêu tiền ạ?”
Đản Tử nghe được từ đầu đến cuối, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó hiểu, chỉ biết mẹ cậu kiếm được một số tiền rất lớn.
Khương Chi cười khẽ, suy nghĩ một chút, sau đó làm ra dáng vẻ khoa trương nói: “1000 đồng ấy hả, là rất nhiều rất nhiều tiền đó, có thể giúp chúng ta rời khỏi thôn Khương gia, dọn đến ở trấn Đại Minh, thậm chí là huyện Thấm, con có thấy vui không?”
Hai mắt Đản Tử lập tức mở to, trong miệng phát ra tiếng ‘Oa’ tỏ vẻ kinh ngạc.
Lúc đầu cậu nhóc cảm thấy rất vui vẻ, nhưng sau đó lại khụt khịt mũi, ngập ngừng nói: “Mẹ ơi, chúng ta thật sự sẽ chuyển đến thị trấn sao? Nhưng mà như vậy, nếu như các anh quay về tìm sẽ không tìm thấy chúng ta mất.”
Sắc mặt Khương Chi hơi ngập ngừng, sau đó mỉm cười vỗ đầu thằng bé nói: “Không phải mẹ đã nói sẽ tìm các anh của con về sao? Đừng lo lắng, đợi chúng ta chuyển đến trong trấn, việc đầu tiên mẹ làm sẽ là đi tìm các anh của con, được không?”
“Được, được! Các anh trai của con đều sẽ quay về!”
Đản Tử vui vẻ nhảy lên, vừa nhảy vừa vỗ tay, cho dù là ai cũng có thể nhìn thấy cậu nhóc đang cảm thấy rất vui.
Khương Chi khẽ mím môi, đợi sau khi chuyển đến thị trấn, việc đi tìm mấy đứa trẻ cũng nên được thực hiện rồi, đây cũng không chỉ là sự xuất hiện của Thi Liên Chu mang đến áp lực, mà còn là vì sớm có thể làm bốn đứa trẻ đoàn tụ với nhau.
Khương Chi lại mua thêm một ít thịt và rau, sau đó mới đi tìm Khương Trường Hưng, lúc này hai mẹ con Bạch Đinh Hương cũng đang vui vẻ ngồi trên xe bò, Khương Quế Phân không ở đây, có lẽ là không muốn ngồi chung xe với bọn họ.
Khương Trường Hưng đang hút thuốc, nhìn thấy Khương Chi đi đến thì nói: “Lên xe đi.”
Khương Chi nhấc Đản Tử lên xe, hai mẹ con đang thì thầm to nhỏ ở đối diện bọn họ lập tức im lặng không nói.
Chiếc xe bò từ từ lắc lư di chuyển, chẳng bao lâu sau, đã rời khỏi trấn Đại Minh.
Khương Chi nhắm mắt nghỉ ngơi, âm thầm xem xét tài sản của bản thân, hôm nay cô kiếm được hơn 60 đồng, lại tiêu linh tinh mất 20 đồng, chỉ còn lại 40 đồng, tài sản trong hệ thống thật sự càng thêm ít ỏi, chỉ có 1 đồng 1 xu.
Tuy nhiên, có công việc phiên dịch tạm thời này, chuyến đi đến trấn Đại Minh này cũng coi như không uổng phí.
Hơn nữa cô còn tìm ra một cách kiếm tiền mới, đó chính là viết tiểu thuyết!
Ban đầu cô định cho Đản Tử đi học ở trường học trong làng, nhưng mà bây giờ cô sắp kiếm được 1000 đồng, mặc dù vẫn không mua được nhà, nhưng có thể tạm thuê được một căn phòng ở trấn Đại Minh, vừa thuận tiện cho việc sao chép tiểu thuyết của cô, vừa có thể tiện lợi cho việc đi tìm mấy đứa trẻ.
Nhưng mà, nếu muốn đi học ở thị trấn, chắc chắn sẽ có hạn chế về tuổi, như vậy thì kế hoạch để Đản Tử đi học cũng mắc kẹt.
Khương Chi không nhịn được cau mày.
Lúc Khương Chi đang đau đầu suy nghĩ thì Khương Đinh Hương cũng đang trợn mắt nhìn về phía cái rổ đặt giấy trắng của cô.
Cô ta có chút nghi ngờ nhìn Khương Chi, cô ta vẫn biết người chị này của cô ta có tính tình như thế nào, nói chị ta ham ăn biếng làm còn thật sự khen chị ta, hơn nữa bình thường chị ta rất chán ghét mấy đứa con của mình, nếu không sao có thể liên tiếp bán chúng đi chứ.