Sắc mặt Thi Lam Chu trắng bệch, cánh môi tái nhợt, không còn chút m.á.u nào, nét mặt thường ngày rất khí khái nhưng lúc này cũng yếu đuối hơn rất nhiều.
Lúc Khương Chi nhìn sang, cô còn nhìn thấy đứng cạnh Thi Lam Chu là một cô gái trẻ yêu kiều, duyên dáng, nhìn vẻ mặt cô gái linh hoạt thế kia hẳn là Đàm Vi Vi, con gái của Thi Lam Chu.
Đàm Vi Vi cũng vượt qua đầu vai của mẹ mình, vụng trộm nhìn Khương Chi.
Vừa nhìn thấy người, Đàm Vi Vi đã giật mình, tất nhiên là cô ấy không ngờ người mợ đến từ nông thôn trong miệng mẹ mình lại là một người xinh đẹp như vậy, mà với khí chất kia, cho dù nói mợ út là thiên kim tiểu thư gia đình thế gia nào đó ở thủ đô thì người ta cũng sẽ tin, người như thế làm sao có thể đến từ nông thôn chứ?
Nhìn xem! Cậu út và mợ út đứng cùng một chỗ xứng đôi biết bao! Đột nhiên Đàm Vi Vi có cảm giác cậu mợ út còn đẹp đôi hơn rất nhiều nhân vật nam nữ chính trong tiểu thuyết tình yêu mà cô ấy từng đọc, cũng giúp cô ấy có nhiều không gian để tưởng tượng hơn.
Đàm Vi Vi là một người cuồng cái đẹp nên chỉ trong chớp mắt mà độ thiện cảm với Khương Chi đã tăng vọt.
Đàm Vi Vi thấy Khương Chi nhìn mình thì vội vàng đứng dậy, cúi người, mặt mày hớn hở thốt lên: “Mợ út!”
Khương Chi cũng ngạc nhiên. Vốn dĩ cô cho rằng Thi Lam Chu ghét mình thì thái độ của Đàm Vi Vi đối với cô cũng sẽ không được tốt, thế nhưng không ngờ tính nết của hai mẹ con nhà này lại hoàn toàn trái ngược như thế.
Đưa tay không đáng mặt người đang cười, huống hồ tính tình Đàm Vi Vi còn ngay thẳng, hoàn toàn khiến người khác yêu thích.
Cô cười nói: “Là Vi Vi đúng không? Cháu sinh đẹp, tươi sáng giống như cậu út của cháu đã nói.”
Vừa nghe xong câu này, Đàm Vi Vi càng hào hứng hơn, cô ấy vội vã chạy đến, hai mắt lóe lên sáng hơn hai bóng đèn: “Thật vậy ạ? Cậu út của cháu lại khen ngợi cháu như vậy sao?”
Trước giờ cô ấy vẫn luôn khâm phục cậu út của mình nhất, cậu út chưa bao giờ trói buộc bản thân, nói làm gì thì làm cái đó, muốn làm gì thì làm nấy, cuộc sống tự do tự tại như vậy chính là điều mà cô ấy muốn hướng đến. Thế nhưng đáng tiếc, chắc chắn cô ấy sẽ không có cách nào được giống như cậu út.
Khương Chi gật đầu khẳng định ngay trước mặt Thi Liên Chu.
Ánh mắt Thi Liên Chu cười như không cười nhìn cô, anh đi đến bàn ăn, ngồi xuống, chào Thi Ninh Chu: “Anh hai.”
Thi Ninh Chu lại nhịn không được mà giật mình, anh ấy đưa tay chà cánh tay mình, tức giận nói: “Em lại có chuyện gì nữa? Nói thẳng đi! Mỗi lần em gọi anh một tiếng “anh hai” thì đều không có chuyện gì tốt cả.”
Đan Uyển ngồi một bên cũng không nhịn được cười, cô ấy không nghe hai anh em nói chuyện nữa mà đứng dậy đến nói chuyện với Khương Chi.
Thi Liên Chu không thèm để ý đến lời nói vừa rồi của Thi Ninh Chu, anh bắt chéo chân, giọng nói bình thản: “Vậy em nói thẳng. Chuyện ở sở cảnh sát thủ đô không thể gạt được anh, có lẽ nhà họ Tưởng đã tìm đến anh rồi.”
Thi Ninh Chu nhíu mày, anh ấy giơ tay lên, cảm thấy đau đầu nói: “Thôi thôi thôi! Em vẫn đừng mở cái miệng tôn quý của mình ra thì hơn.”
Thi Ninh Chu đã biết trước mỗi lần tên này mở miệng nói mấy lời ôn tồn thì đều không có chuyện gì tốt cả. Quả nhiên! Chuyện của nhà họ Tưởng lúc này đúng là việc khó giải quyết. Anh ấy vốn là một người khôn khéo, vì sao phải chịu đựng nhiều thế này?
Thi Ninh Chu nói xong, lại không nhịn được liếc nhìn Thi Liên Chu một lát, anh ấy nghi ngờ hỏi: “Đây là chuyện mới xảy ra vào tối hôm qua, cũng mới truyền ra thôi, sao em biết được nhanh như vậy?”
Thi Liên Chu chưa từng thay đổi biểu cảm trên mặt, giọng nói trầm thấp: “Chẳng phải anh hai không muốn em mở miệng sao?”
Khóe miệng Thi Ninh Chu co rút, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Thằng nhóc như em lại rất nghe lời đấy!”
Anh ấy vừa dứt lời, lại nói tiếp: “Chẳng phải em không thích Tưởng Nguyên Trinh sao? Vì sao lại muốn khơi thông quan hệ giúp cô ta?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-419.html.]
Thi Liên Chu híp mắt, giọng nói thản nhiên không hề gợn sóng: “Anh hai, Tưởng Nguyên Trinh không thể trở ra nữa.”
Nghe nói đến đây, nụ cười trên mặt Thi Ninh Chu biến mất, anh ấy cau mày, đột nhiên trong lòng có dự cảm không tốt lắm, anh ấy nghĩ lại chuyện hôm qua bất thình lình Tưởng Nguyên Trinh bị đưa đến sở cảnh sát, nhìn thế nào cũng thấy trong này có điều quái lạ nhưng bây giờ anh ấy đã thông suốt rồi.
Thi Ninh Chu hít vào một hơi khí lạnh, hạ giọng nói: “Em đã đưa Tưởng Nguyên Trinh đến sở cảnh sát đúng không?”
Thảo nào, anh ấy đã cảm thấy giọng nói trong bút ghi âm kia hơi quen tai, chẳng phải là giọng nói của em dâu thì là ai?
Thi Ninh Chu đau đầu, trong đầu choáng váng từng hồi, anh ấy nghiến răng nghiến lợi nói: “Lão ngũ, em đúng là rất biết cách tìm việc cho anh!
Thi Liên Chu từ chối cho ý kiến.
Một bên khác, Đan Uyển đã đến cạnh Khương Chi.
Đan Uyển nhìn Thi Liên Chu vẫn ngồi im trên ghế sô pha mà không còn dáng vẻ vênh váo, đắc ý như trong quá khứ thì mím môi, thấp giọng nói: “A Chi, có lẽ em chưa biết chị ba của em xảy ra chuyện gì đâu.”
Khương Chi chớp mắt, lắc đầu.
Thật ra cô vẫn có thể lờ mờ đoán được là chuyện gì, có lẽ chuyện của Tưởng Nguyên Trinh đã truyền đến tai của Thi Lam Chu rồi, biết được người phụ nữ mình một lòng tín nhiệm, xem như em dâu tương lai lại là một tội phạm g.i.ế.c người nên tâm lý mất cân bằng, khó mà bình phục được.
Đan Uyển nói khẽ: “Hôm qua Tưởng Nguyên Trinh g.i.ế.c người, lúc ấy Lam Chu lại đứng ngay trước cửa nhà cô ta, chỉ là Lam Chu đã phát giác được chỗ không thích hợp nên chạy về mà không bước vào cửa.”
Khương Chi cũng ngạc nhiên, cau mày.
DTV
Thi Lam Chu này đúng là thật sự xem Tưởng Nguyên Trinh như người một nhà của mình, mỗi khi tức giận ở nhà mẹ ruột hay nhà chồng thì đều không do dự mà chạy đến tìm Tưởng Nguyên Trinh ngay, lại còn vừa đúng lúc đụng phải hiện trường g.i.ế.c người, khó trách cô ta bị dọa cho hồn bay phách lạc như thế.
Hôm qua, nếu Thi Lam Chu bước vào nhà Tưởng Nguyên Trinh, rất có thể cô ta không thể bình an vô sự mà chạy ra được.
Người này vẫn may mắn, mạng lớn!
“Còn thất thần cái gì nữa? Mau đến dùng cơm thôi!” Bà cụ bưng một nồi canh ra, thấy mọi người còn chưa có phản ứng thì không khỏi lên tiếng thúc giục, ngay sau đó cũng lên lầu gọi Thi Bỉnh Thiên.
Thế nhưng cả nhà mới vừa ngồi vào bàn thì đã có khách đến nhà.
Dì Lưu ra mở cửa nhưng vừa nhìn thấy người đến, bà ấy đã sửng sốt: “Cục trưởng Tưởng?”
Người đến có dáng người cao lớn, rắn rỏi, mắt sáng bóng, đi lại vững vàng, trên người tỏa ra khí chất của người làm quan, chỉ là lúc này sự tức giận lại bao trùm khắp người ông ta, giọng nói cũng không được tốt lắm: “Làm phiền, tôi muốn gặp thủ trưởng.”
Người này chính là cha ruột của Tưởng Nguyên Trinh, Tưởng Chính Cương.
Dì Lưu thấy ông ta đến mà không có ý tốt nên vội vàng cất tiếng gọi vào phòng: “Thủ trưởng, phu nhân, cục trưởng Tưởng đến rồi.”
Tưởng Chính Cương vừa nhậm chức cục trưởng cục giao thông, có thể nói ông ta là nhân vật không lớn cũng không nhỏ ở thủ đô.