Mấy ngày nay nhà họ Hoắc như mèo bị giẫm đuôi mà điên cuồng gây phiền phức cho anh ấy, nhà họ Ân cũng không nhàn rỗi, đã liên tiếp tiêu diệt không ít khu vực của hội Tam Hợp, mấy đại đường chủ của hội Tam Hợp cũng vì vậy mà có ý bất mãn với anh ấy.
Nguy Di cũng chỉ muốn nói một chút mà thôi, nếu thật sự bỏ chạy đến thủ đô thì không ai ở lại làm chủ chiến trường, nếu vậy cũng không cần đến hai ngày, hội Tam Hợp đã hoàn toàn nổi loạn.
Tất nhiên loạn trước tiên vẫn là giới thượng lưu của Hồng Kông, Hoắc Thế Vinh c.h.ế.t đột ngột khiến hai giới thương – chính chấn động không nhỏ, hỗn loạn khắp nơi, rất nhiều nhân vật lớn không dám bước ra khỏi cửa khi không có hơn mười vệ sĩ quanh mình.
Mọi người càng e ngại hội Tam Hợp hơn.
Nghĩ đến đây, mặc dù đầu óc đang đau nhức nhưng sắc mặt Nguy Di vẫn không nhịn được mà sa sầm khiến gương mặt anh ấy trông càng dữ tợn hơn.
Thi Liên Chu nhíu mày, giọng nói trầm thấp nhưng lộ ý vui vẻ mà hiếm khi thấy: “Tôi tổ chức kết hôn, cậu đến không?”
Nguy Di nghe xong thì cười nói: “Cậu đúng là siêu tốc! Được! Cậu đã kết hôn thì làm thế nào tôi cũng phải đi một chuyến.”
Còn về cảnh hỗn loạn ở Hồng Kông hiện nay vẫn cần phải gấp rút ổn định lại.
Nguy Di vỗ lên mặt bàn một cái, nói: “Phương diện tiền bạc vẫn cần cậu viện trợ cho, tôi phải trấn an mấy đường chủ kia, nếu không tôi sẽ bị vây lại mà trở tay không kịp, đến lúc đó thật sự không còn mạng mà đến thủ đô đâu.”
Thi Liên Chu cũng không nhiều lời: “Ừ.”
Anh vừa đặt điện thoại xuống thì cửa văn phòng lại bị mở ra một lần nữa.
Mà người đi vào là Trần Bán Tiên.
Thi Liên Chu nhìn ông ấy, gương mặt anh không có quá nhiều biểu cảm, vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt lại rất thâm sâu.
Đối với người có thể nói rõ lai lịch của Khương Chi, trong lòng Thi Liên Chu vẫn có chút kiêng kỵ, nếu không anh đã không đưa ông ấy đến thủ đô, với người thế này, anh vẫn nên đặt dưới mí mắt mình thì vẫn an toàn hơn.
Trần Bán Tiên đặt m.ô.n.g ngồi trên ghế sô pha, giọng nói tỏ ra rất bất mãn: “Cậu nói đi! Tôi đến đây là để hưởng phúc mà không phải bị nhốt trong này như tội phạm. Tốt xấu gì tôi cũng đã cứu vợ cậu về, cậu lại đối xử với ân nhân cứu mạng thế này sao?”
Nói đến câu sau, giọng điệu của Trần Bán Tiên cao hơn, ông ấy tức giận đến mức dựng râu trừng mắt.
Ông ấy đã đến thủ đô một thời gian rồi nhưng vừa đến nơi đã bị nhốt vào công ty sản xuất phim này, ăn cơm cũng có người trông chừng, đến nhà xí cũng không để ông ấy được yên, nếu biết trước sẽ thế này thì trước đây ông ấy đã không tham lam chút phú quý này làm gì.
Đôi mắt phượng hẹp dài của Thi Liên Chu nhìn chằm chằm ông ấy, ánh mắt dần dần càng sâu hơn.
Trong chớp mắt bầu không khí trở nên căng cứng.
Thi Liên Chu đứng dậy, anh nhìn xuống từ trên cao, giọng nói mang theo ẩn ý sâu xa: “Rốt cuộc ông là ai?”
Trần Bán Tiên mím môi nhưng thật sự trong lòng ông ấy đang âm thầm than khổ.
Ông ấy có thể là ai? Vốn dĩ đã c.h.ế.t rồi nhưng không hiểu thế nào mà thở mạnh một cái, rồi sống lại thế này, đã vậy còn xuất hiện năng lực thần kỳ có thể bói toán, xem tướng. Ban đầu Trần Bán Tiên còn muốn dựa vào năng lực này để kiếm tiền nhưng ở thời đại này thì năng lực có thể bói toán lại bị xem là mê tín, cặn bã phong kiến nên không thể lợi dụng được.
Cho nên ông ấy có được năng lực này cũng trở thành vô dụng, hoàn toàn không có đất dụng võ.
Ngày thường, ông ấy cũng chỉ lén bói toán cho người trong thôn mà không dám lấy tiền, chỉ thu một ít lương thực để không phải đói chết. Bây giờ vất vả lắm mới cảm thấy được nổi dậy nhưng không ngờ lại đụng phải một quý nhân có số “sát phá lang”, thật sự khổ sở không thể nói được.
Trần Bán Tiên phất ống tay áo, khổ sở nói: “Tôi chính là một người bình thường. Hay là… Cậu xem, cậu đưa tôi đến chỗ vợ cậu đi! Tốt xấu gì tôi còn có đất dụng võ.”
Trần Bán Tiên cảm thấy phú quý của ông ấy có lẽ ứng nghiệm ở “vị khách đến từ thế giới khác” kia thì đúng hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-416.html.]
Mỗi ngày ông ấy cứ lo lắng đề phòng tên “sát phá lang” này lượn lờ quanh mình, không bằng đến sống cạnh “vị khách đến từ thế giới khác”, cả hai đều mang số mệnh đặc thù, sau này, ngày tháng tốt của ông ấy rồi sẽ đến thôi.
Thi Liên Chu không hỏi lại, anh lạnh lùng nhìn ông ấy, giọng nói cực kỳ thản nhiên: “Ngày mai, tôi cho người đến đón ông.”
Hai mắt của Trần Bán Tiên sáng lên, trịnh trọng gật đầu.
…
Đến chạng vạng tối, Thi Liên Chu mới quay về đại viện.
Cơm tối hôm nay do Khương Chi làm.
Mấy đứa bé gọi món ăn, nào là thịt chiên nước mắm, gà kho, cá hấp, thậm chí còn có một nồi thịt kho gồm giò heo, đuôi heo, tai heo, mùi thơm bay khắp nơi, dường như người trong đại viện đều có thể ngửi thấy mùi thơm mê người này.
Thi Liên Chu đứng trước cửa ra vào, vứt đầu t.h.u.ố.c lá trong miệng mình xuống, giẫm nát nó.
Mùi thơm của thịt kho khơi gợi lại ký ức của anh, lúc anh đón Thi Nam Châu về thủ đô, Cố Tuyển thèm ăn thịt kho nên đã xuống xe mua không ít thịt kho của cô, khi đó anh đã nghĩ rằng một người phụ nữ tầm thường nhưng khả năng nấu ăn lại cực kỳ tốt.
Thi Liên Chu bước vào cửa thì gặp vợ của chính ủy Đàm ở sát vách, cũng chính là mẹ chồng của Thi Lam Chu.
Vợ của chính ủy Đàm bưng một bát lớn trong tay mình, bên trong bát là móng heo còn nóng hôi hổi, bà ấy vừa nhìn thấy Thi Liên Chu bước vào đã lập tức cười, chào hỏi: “Ồ, lão ngũ trở về rồi à? Mau vào ăn cơm đi kìa! Vợ của cháu nấu ăn mà khiến người ta phải chảy nước miếng!”
Nói dứt lời, bà ấy hớn hở bưng bát thịt kho đi về.
Thi Liên Chu nhìn theo bóng lưng bà ấy, môi mỏng hơi mím lại, rồi bước vào trong.
“Lão ngũ đã về rồi à? Mau đến đây nếm thử đuôi heo này, vừa rồi cha của con cũng đã ăn một bát.” Ôn Hoa Anh bưng nồi thịt kho nóng hôi hổi từ nhà bếp ra, đặt lên bàn cơm, cười gọi Thi Liên Chu.
Thi Bỉnh Thiên ngồi ở vị trí đầu bàn, ông ấy đắc ý ăn thịt kho trong bát của mình, bên cạnh còn bày rượu.
Thi Liên Chu cởi áo khoác xuống, ngồi vào bàn, giọng nói mang theo ý trào phúng rất nhẹ nhàng: “Thời gian này, cuộc sống của cha cũng dễ chịu khiến người ta phải hâm mộ.”
Thi Bỉnh Thiên liếc mắt nhìn anh, ông ấy cũng không tức giận mà còn cười nói: “Đã biết trước miệng chó của con không nhả ra ngà voi nên ông đây cũng lười chấp nhặt với con. Tiểu Khương nấu ăn quá ngon, thật sự lợi cho thằng nhóc nhà con.”
“Miệng chó sao? Ông nội, vì sao lại gọi cha cháu là miệng chó chứ? Ngà voi là răng của con voi sao?” Tiểu Qua đang vùi đầu ăn cũng nghe thấy lời nói của ông cụ, cậu bé ngóc đầu lên, cái miệng nhỏ nhắn dính đầy dầu mỡ hé ra, thắc mắc hỏi.
DTV
Khóe miệng Thi Bỉnh Thiên co rút một trận, cũng không biết nên giải thích thế nào.
Khương Chi bưng đồ ăn từ phòng bếp đi ra, cô nhìn Thi Liên Chu: “Giữa trưa anh đã không ăn được bao nhiêu, uống bát canh lót dạ trước đi!”
Thi Liên Chu cau mày: “Em ở đây không phải để hầu hạ người ta.”
Lúc nói, ánh mắt anh bất mãn liếc nhìn Thi Bỉnh Thiên, hiển nhiên là có ý riêng.
Thi Bỉnh Thiên tức đến mức suýt nữa đã phun hết thịt kho trong miệng mình lên mặt Thi Liên Chu. Ông ấy đã ép buộc Tiểu Khương nấu cơm sao? Tuy nhiên cơm Tiểu Khương nấu đúng là không tệ.
Khóe mắt Khương Chi cũng co giật, cô vừa muốn mở miếng nói gì đó thì tiếng chuông điện thoại chói tai reo lên, mà nghe tiếng, có lẽ là phát ra từ phòng của Thi Liên Chu ở lầu ba.
Thi Liên Chu híp mắt, bước lên lầu.