Khương Chi đã gặp những người cùng thế hệ rồi, cũng đến lúc gặp mấy đứa cháu của nhà họ Thi.
Nhà họ Thi không có nhiều cháu, Thi Khâm Chu và Hạ Mộ Thanh có hai cô con gái và một cậu con trai, Thi Ninh Chu và Đan Uyển chỉ có một cô con gái, Cao Nguyên Tường vẫn đang mang thai, cho dù tính cả con gái của Thi Lam Chu, thì đời cháu cũng chỉ có năm người.
Mấy đứa nhỏ đều rất ngoan ngoãn, ngoại trừ đôi mắt tò mò thì bọn nhỏ đều ngoan ngoãn chào hỏi cô.
Ngay cả Thi Nam Châu cũng khẽ nhếch đôi môi nhỏ nhắn, ngọt ngào gọi “thím út.”
Con gái thứ hai của Hạ Mộ Thanh, Thi Nam Phù đang học cấp hai, cô bé nhìn Khương Chi, cúi đầu ngượng ngùng nói một câu: “Thím út xinh đẹp quá, còn đẹp hơn mấy người minh tinh trên ti vi nữa.”
Thi Nam Hổ gãi đầu, cậu bé cười nhe răng phụ họa: “Chị hai nói đúng lắm.”
Khương Chi khẽ cười một tiếng, lấy quà tặng đã chuẩn bị sẵn ra khỏi túi xách.
Trong mấy đứa cháu nhà họ Thi, người lớn tuổi nhất là Đàm Vi Vi, con gái của Thi Lam Chu và con gái lớn Thi Nam Hân của Hạ Mộ Thanh, cả hai đều mười tám tuổi và đang học cấp 3, cho nên cô chọn hai cây bút máy.
Tuổi mười tám là thời điểm đẹp nhất, nhưng cũng là lúc cần cố gắng nhất.
“Cảm ơn thím út.” Thời Nam Hân được dạy dỗ rất tốt và có tính tình trầm tĩnh, cô bé đưa hai tay ra nhận quà, không quên nói cảm ơn.
Hôm nay Đàm Vi Vi không đến, nhưng Khương Chi vẫn đưa quà của cô bé cho Thi Lam Chu.
Thi Lam Chu ngoài cười trong không cười nhận lấy món quà, tùy ý đặt lên chiếc ghế sau lưng, Khương Chi cũng không để ý, cô lấy quà cho Thi Nam Phù ra.
Đó là một quyển album.
Hạ Mộ Thanh ngạc nhiên nhìn Khương Chi.
Còn Thi Nam Phù lại vô mừng vui mừng, cô bé cầm quyển album không muốn buông tay, vui mừng nói: “Thím út, sao thím biết ảnh của cháu nhiều đến mức không có chỗ để nữa? Cháu đang thiếu một quyển album đó, quyển album này đẹp quá đi!”
Khương Chi cười nói: “Cháu thích là được rồi.”
Nếu muốn tặng quà, đương nhiên phải chọn món quà khiến người nhận thích nhất.
Cô đã nghe Tạ Lâm nói đến sở thích của mọi người trong nhà họ Thi, chẳng hạn như Thi Nam Phù, cô bé từ nhỏ đã thích chụp ảnh, trong những ngày nghỉ lễ, cô bé sẽ nhờ Hạ Mộ Thanh dẫn mình đi khắp nơi để chụp ảnh, có lẽ sau này cô bé sẽ trở thành nhiếp ảnh gia.
Cuối cùng là Thi Nam Hổ, cậu bé là con trai duy nhất của lão đại nhà họ Thi, Hạ Mộ Thanh đối xử với cậu bé vô cùng yêu thương và cẩn thận.
Khương Chi đã chuẩn bị một quả bóng rổ cho Thi Nam Hổ.
Cậu bé rất thích thể thao và là một fan hâm mộ bóng rổ.
Thi Nam Hổ ôm quả bóng rổ, thích đến mức không muốn buông ra, cậu bé cười híp mắt nói: “Cám ơn thím út, thím út thật tốt!”
Nghi thức gặp mặt cũng xem như thành công tốt đẹp.
Bà Thi vui vẻ nói rằng: “Haha, được rồi, mọi người đều ngồi xuống đi, hôm nay là một ngày vui vẻ, chúng ta không cần phải câu nệ, muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống.”
Trên bàn có rất nhiều món ăn, lượng thức ăn rất nhiều, đều là những món ăn thường ngày.
Khi bọn họ bắt đầu ăn cơm, bầu không khí trên bàn trở nên trầm lắng hơn.
Thi Khâm Chu là người ít nói, Hạ Mộ Thanh lại tỉ mỉ đến mức không bao giờ phạm sai lầm, hai người tuân thủ tuyệt đối nguyên tắc “ăn không nói, ngủ không nói”, đương nhiên cũng không thể trông chờ Thi Lam Chu và Cao Nguyên Hương đánh vỡ cục diện bế tắc này.
DTV
Thi Ninh Chu hắng giọng, cười hỏi: “Lão ngũ, em định khi nào đi lấy giấy chứng nhận?”
Thi Liên Chu nhướng mi, cho mặt mũi mà trả lời: “Lát nữa sẽ đi.”
“Lát nữa?” Thi Ninh Chu sửng sốt.
Đừng nói là anh ấy, ngay cả Khương Chi cũng giật mình, Thi Liên Chu cũng không nói chuyện lát nữa đi lấy giấy chứng nhận kết hôn với cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-414.html.]
Ban đầu Ôn Hoa Anh vui mừng, nhưng sau đó bà ấy lại nhìn Khương Chi, hơi do dự nói: “Chúng ta vẫn chưa thương lượng chuyện lễ nạp thái đâu!”
Khương Chi bật cười, lễ nạp thái?
Bà Thi đúng là người có tính tình rất tốt, con trai lấy vợ, bà ấy còn chủ động nhắc đến chuyện sính lễ.
Vào những năm tám mươi, sính lễ kết hôn có ba thứ lớn: xe đạp, một chiếc đồng hồ đeo tay và một chiếc máy khâu.
Thi Liên Chu nói với giọng bình tĩnh, không nhanh không chậm: “Cha mẹ không cần lo chuyện sính lễ.”
Bà Thi nhếch miệng, tỏ vẻ không vui.
Bà ấy là một người mẹ, sao có thể không chuẩn bị sính lễ cho con trai mình? Nếu không có chút hình thức nào, sao bà ấy còn có cảm giác cưới vợ cho con trai chứ?
Thi Lam Chu cau mày nói: “Cha mẹ hai bên còn chưa gặp mặt, lát nữa hai đứa đi lấy giấy chứng nhận thì không thích hợp phải không?”
Cô ta cũng biết mình không nên can thiệp vào chuyện này, nhưng nghĩ đến chuyện hôm nay Khương Chi mới đến nhà lần đầu tiên, bọn họ đã chuẩn bị chính thức đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, cô ta có chút không thích ứng được với sự thay đổi này, cho nên không nhịn được mà mở miệng.
Hơn nữa, trong lòng Thi Lam Chu còn mơ hồ có loại suy nghĩ muốn kéo dài thời gian, có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài bấy lâu.
Ánh mắt Ôn Hoa Anh nghiêm nghị, bà ấy vừa định mở miệng nói thì Tiểu Qua ngẩng đầu nhìn Khương Chi: “Mẹ ơi, lấy giấy chứng nhận là gì?”
Ánh mắt bà ấy lập tức trở nên hiền lành, mỉm cười nói: “Lấy giấy chứng nhận chính là kết hôn, sau này cha mẹ cháu sẽ ở chung với nhau, cả nhà cháu sẽ sống chung với nhau, như vậy cháu có vui không nào?”
“Thật sao??” Tiểu Qua trợn to hai mắt, ngạc nhiên đến mức không khép miệng được.
Vẻ mặt khoa trương của cậu bé khiến người lớn bật cười, ngay cả vẻ mặt lạnh lùng của Thi Bỉnh Thiên cũng dịu đi rất nhiều.
Những ngày này, trong nhà tràn ngập tiếng cười của trẻ con, ông ấy cứ cảm thấy trong nhà có hơi người.
Bà Thi khẳng định mà nói: “Đúng vậy, cháu có vui không?”
Tiểu Qua vội vàng gật đầu, cậu bé nhìn Khương Chi cùng Thi Liên Chu vẻ mặt ngây thơ: “Vui ạ! Cha mẹ, chuyện này là thật ạ?”
Ý cười hiện lên trong đôi mắt Khương Chi, trong mấy anh em Tiểu Ngự, có lẽ chỉ có Tiểu Qua là thật sự vui mừng.
Cô nheo mắt nhìn những đứa nhỏ khác, Tiểu Ngự cúi đầu cầm thìa xúc cơm trong bát, nhìn có vẻ như đang lơ đãng, không có hứng thú với đề tài cha mẹ kết hôn và sống chung.
Tiểu Tông ngoan ngoãn ăn cơm, cảm xúc trong trẻo sâu thẳm bình tĩnh hiện lên trong đôi mắt, giống như cậu bé không nghe thấy lời này vậy.
Đối với Tiểu Tông, chuyện cha mẹ có kết hôn hay không, cũng không ảnh hưởng đến cậu bé quá nhiều, cho nên cậu bé hoàn toàn không để ý.
Tiểu Diệu mím môi, cô không nhìn ra được cậu bé vui mừng hay không, nhưng mà, rõ ràng cậu bé đã có chuẩn bị tâm lý với chuyện cha mẹ sẽ kết hôn, cho nên cũng không hề ngạc nhiên.
Trong số mấy đứa nhỏ, chỉ có Tiểu Qua là vui mừng tận đáy lòng.
Thi Lam Chu thấy lời nói của mình bị phớt lờ, cô ta mím môi không nói gì nữa.
Cao Nguyên Hương ngẩng đầu lên liếc nhìn cô ta rồi thầm cười lạnh, vậy mà Thi Lam Chu cũng học được thông minh rồi.
Ăn cơm xong, bà Thi gọi Khương Chi vào phòng.
“Đây, con cầm lấy đi.” Bà Thi lấy một bao lì xì rất dày từ trong tủ ra rồi đặt vào tay Khương Chi.
Bao lì xì nặng trĩu giống như được bao phủ trong sự ấm áp nồng đậm, khiến khuôn mặt hơi ngẩn ra của Khương Chi cũng dần dần trở nên ấm áp, trong lòng cô có một cảm giác vui sướng nhàn nhạt, cô nghĩ, có lẽ cảm giác vui sướng này được gọi là “sự công nhận của cha mẹ Thi Liên Chu” nhỉ.
“Lão ngũ có tính tình không tốt, con nên kiên nhẫn một chút, sau này nếu thằng bé ức h.i.ế.p ngươi, mẹ cũng không thể giúp con quá nhiều, nhưng mà, chúng ta có thể hợp tác mặc kệ thằng bé!” Lời nói của bà Thi có chút ấu trĩ, nhưng lại khiến Khương Chi cười đến nỗi lông mày cong cong.
Lúc Khương Chi bước ra khỏi phòng bà Thi, Thi Liên Chu đã đợi sẵn.
Hai người bọn họ phải đi làm giấy chứng nhận kết hôn rồi.