Khương Chi đi vào thư phòng, đóng cửa lại.
Trong thư phòng rất yên tĩnh, mùi hương gỗ thoang thoảng trong không khí.
Cô xoay người ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy Thi Bỉnh Thiên đang đứng sau thư án, cầm bút lông viết thư pháp.
Trên mặt ông ấy không có biểu cảm gì, dù đã lớn tuổi nhưng thân hình vẫn rắn chắc, lưng thẳng, ông ấy còn đeo kính khi đang viết thư pháp, có lẽ vì lâu ngày không cầm súng, nên trên người ông ấy có chút vẻ oai nghiêm của học giả.
Thi Bỉnh Thiên nghe tiếng động, nhưng ông ấy vẫn im lặng viết chữ.
Khương Chi không nói gì, cô đi đến trước bàn nhìn ông ấy viết thư pháp.
Thượng thiện nhược thủy.
Cô biết đây là gia phong gia huấn của nhà họ Thi, điều này cũng từng được nhắc đến trong tiểu thuyết.
“Có biết ý nghĩa dòng chữ này không?” Ông Thi bình tĩnh hỏi, không ngẩng đầu lên.
Khương Chi hơi nhướng mày, ông ấy đang kiểm tra trình độ văn hóa của cô à?
“Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh, xử chúng nhân chi sở ố, cố cơ ư Đạo. Hình dung người quân tử xử sự giống như nước, giỏi việc lợi dụng vạn vật nhưng lại không tranh đấu với người khác, có trí tuệ và khí độ có thể bao dung thiên hạ.” Khóe môi Khương Chi cong lên, cô tươi cười nhu hoà, kiểm tra trình độ văn hóa, cô có gì mà sợ chứ?
Lúc này Thi Bỉnh Thiên mới đặt bút xuống, quay đầu nhìn cô.
Ông ấy nói: “Tôi nghe nói cô học đến cấp ba thì bỏ học ở nhà, nhưng cô có nền tảng tri thức như vậy, nhìn cũng không giống lắm.”
Khương Chi mỉm cười, không hề sợ hãi trước ánh mắt của Thi Bỉnh Thiên, cô bình tĩnh nói: “Có đi học hay không, cũng không thể quyết định kiến thức nhiều ít.”
Thi Bỉnh Thiên nhìn cô, bỗng nhiên mỉm cười.
“Cô và lão ngũ có chút giống nhau đều rất can đảm, lại đây ngồi đi.” Ông ấy bước đến chỗ ghế sô pha gỗ rồi ngồi xuống, sau đó vẫy tay với Khương Chi, ông ấy hiếm khi kiềm chế được sự lạnh lùng và cứng nhắc từ trước giờ, trở nên dễ gần hơn một chút.
Khương Chi gật đầu, đi đến ngồi xuống.
“Lần đầu khi tôi nghe thấy chuyện liên quan đến cô, phản ứng của tôi là rất tức giận. Con cháu nhà họ Thi lẽ ra không nên làm những chuyện bại hoại tác phong khiến người khác khinh thường như vậy ở bên ngoài, nhưng chuyện đã đến nước này rồi, mấy đứa nhỏ cũng đã lớn như vậy, tôi không thể không thừa nhận sự tồn tại của cô.”
Khương Chi là người thông minh, sao cô có thể không nghe thấy ẩn ý trong lời nói của ông ấy?
Ông Thi không hài lòng với cô, nhưng khi ông ấy nói ra những lời như vậy thì thường sẽ có chuyển biến.
Khương Chi bình tĩnh cầm ấm trà rót hai ly trà, để ông Thi có thể uống khi nói khô miệng khô lưỡi.
Thi Bỉnh Thiên sửng sốt trước động tác nước chảy mây trôi của cô, sau đó ông ấy chợt mỉm cười, nhận lấy ly trà rồi nhấp một ngụm, tiếp tục nói: “Hôm nay gặp được cô, có chút không giống như tôi đã nghĩ.”
Khương Chi cười nhẹ, hỏi ngược lại: “Ông Thi cảm thấy tôi là một người có thai trước khi kết hôn, chắc có lẽ là loại người bùn nhão không thể trát tường, ham mê hư vinh và vô cùng thô bỉ đúng không? Vậy sao ông có thể biết được bây giờ tôi không phải đang giả vờ?”
Ông Thi liếc nhìn cô, tức giận nói: “Tôi sống nhiều năm như vậy, vẫn có ánh mắt nhìn người.”
Chỉ cần nhìn một cái, Thi Bỉnh Thiên đã biết cô gái này là người có học thức, không phải là người thích phù phiếm xa hoa.
Hơn nữa, ông ấy tin tưởng vào mắt nhìn của lão ngũ.
Nghĩ đến đây, ông Thi không nhịn được mà nói: “Mặc dù tính tình của con trai tôi rất kém, nhưng mắt nhìn của nó rất tốt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-412.html.]
Nghe thấy giọng điệu khen ngợi có phần khó chịu của ông Thi thì khóe miệng Khương Chi giật giật.
Thi Bỉnh Thiên lại nhấp một ngụm trà, nhìn Khương Chi, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn một chút: “Nói về lại chủ đề chính, hôm nay tôi gọi cô đến đây, thực ra là muốn hỏi cô một chuyện.”
Khương Chi nheo mắt lại, cô giơ tay vén mấy sợi tóc rối ra sau tai, bình tĩnh nói: “Ngài muốn hỏi chuyện của nhà họ Hoắc phải không?”
Cô và ông Thi không hề quen biết nhau, ngoài Thi Liên Chu ra, điều duy nhất có thể nói đến là chuyện của nhà họ Hoắc cách đây không lâu.
Khương Chi vẫn còn nhớ khi cô nằm trong phòng bệnh huyện Thấm, Thi Liên Chu đã đi nghe một cuộc điện thoại, giờ nghĩ lại, có lẽ người gọi đến là ông Thi, cô lại nghĩ đến chuyện của Mạnh Dần, muốn đoán ra ông Thi đã nói gì lúc đó cũng không khó cho lắm.
Thi Bỉnh Thiên liếc nhìn Khương Chi: “Cô có suy nghĩ rất thấu đáo.”
Khương Chi mỉm cười, cô mặt dày nói: “Cảm ơn ông Thi khen ngợi, nhưng chuyện này cũng rất dễ đoán ra được mà đúng không?”
Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Ông muốn lợi dụng chuyện tôi suýt chút nữa bị b.ắ.n c.h.ế.t để ép nhà họ Hoắc và nhà họ n phải nhượng bộ, để quốc gia có được lợi ích.”
Bàn tay cầm tách trà của Thi Bỉnh Thiên khựng lại, ánh mắt hơi ngạc nhiên.
Ông ấy lại nghiêm túc nhìn kỹ Khương Chi, cảm khái nói: “Cô là đứa nhỏ hiểu rõ mọi chuyện.”
Trong giờ phút này, Thi Bỉnh Thiên bỗng nhiên nghi ngờ lai lịch của Khương Chi, đây thật sự là một cô gái đến từ một vùng quê xa xôi nghèo khổ sao? Mặc dù Khương Chi có chút quan hệ với nhà họ Giang ở Bắc Kinh, nhưng dù sao cô cũng không lớn lên ở Bắc Kinh, mà lại có được sự nhạy bén và hiểu biết sâu sắc đến vậy, điều đó thực sự không bình thường.
Thi Bỉnh Thiên nhắm mắt lại: “Tôi vốn nghĩ như vậy, nhưng Hoắc Thế Vinh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến kế hoạch của tôi đành phải dừng lại.”
Khương Chi im lặng một lúc rồi nói: “Thiên hạ nhốn nhào vì lợi mà tới, thiên hạ xốn xang vì ích mà đi. Nếu muốn thế gia ở Hồng Kông cúi đầu, thì phải để cho bọn họ nhìn thấy được lợi ích lâu dài, khiến bọn họ trở thành phe phái thân thiết với nước ta cũng không còn là chuyện khó, uy h.i.ế.p không phải là kế lâu dài.”
Việc Hoa Quốc “mua lại sáp nhập” Hồng Kông thật sự không hề dễ dàng, nhưng chuyện đưa cộng đồng doanh nghiệp đồng lòng quay lại càng quan trọng hơn.
Hoa Quốc rất mong muốn được hưởng lợi từ Hồng Kông trong các lĩnh vực tài chính, quản lý và công nghệ, nhưng cho dù muốn lấy lại Hồng Kông, thì cũng phải làm cho giới doanh nhân Hồng Kông yên tâm.
Tuy nhiên, bây giờ đã là những năm tám mươi, việc quy hoạch chỉ mới bắt đầu, 10 năm sau, tạp chí Fortune sẽ đăng bài “Hồng Kông đã chết”, chỉ ra rằng Hồng Kông sẽ mất địa vị trung tâm tài chính và thương mai quốc tế, Hồng Kông không có tương lai.
Đời trước, khi Hồng Kông trở về Hoa Quốc, giới truyền thông lại xôn xao về sự suy tàn của nó, nhiều nhà đầu tư người Anh đã rút lui và chuyển trụ sở về Bermuda.
Tất cả những chuyện này đều là vì không có ai có lòng tin với Hồng Kông sau khi trở về Hoa Quốc.
“Lợi ích lâu dài?” Thi Bỉnh Thiên cau mày, ông ấy nhìn Khương Chi với vẻ mặt nghiêm túc.
DTV
Mặc dù thảo luận vấn đề quốc tế như vậy với một cô gái có hơi buồn cười, nhưng nhìn đôi mắt trong veo như gương của Khương Chi, ông ấy cảm thấy đó là điều bình thường, không nhịn được mà muốn hỏi thêm.
Khương Chi thở dài, cô vốn không muốn nổi bật như vậy.
Nếu ông Thi đã hỏi, cô cũng không giấu dốt mà lập tức kể lại tất cả những gì cô biết ở kiếp trước.
Thi Bỉnh Thiên nghe xong thì trầm mặc hồi lâu.
Hai người ở trong thư phòng khoảng chừng nửa tiếng, cuối cùng bà Thi đập cửa, cắt ngang cuộc thảo luận của hai người.
Bà Thi đứng ở cửa, nói giọng điệu không tốt: “Đồ ăn hâm nóng lại cả rồi!”
Ông Thi vuốt râu, trừng mắt: “Hối cái gì mà hối!”
Khương Chi mỉm cười nhìn hai người tranh cãi, cô cầm ly uống một ngụm trà làm dịu cổ họng.