Bà Thi nắm tay Tiểu Qua, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, mẹ đến đón mấy cháu rồi đó, cháu có vui không?”
“Vui ạ! Vui ạ!” Tiểu Qua vừa kích động vừa vui mừng, cậu bé mặc cho bà nội kéo mình, nhưng vẫn luôn nhìn về phía căn phòng kia.
Ôn Hoa Anh nhìn thấy mà buồn cười, bà ấy kéo Tiểu Qua đến trước cửa phòng rồi gõ cửa: “Lão ngũ, A Chi, hai đứa dậy chưa vậy?”
Tiểu Qua căng thẳng nhìn về phía cửa, hơi thở của cậu bé thả lỏng hơn vài phần.
Hai người không đợi bao lâu thì cửa đã mở ra, người mở cửa là Thi Liên Chu, anh mặc áo sơ mi, ngoại trừ mái tóc hơi lộn xộn thì không hề nhìn ra anh vừa mới ngủ dậy.
“Cha.” Tiểu Qua ngẩng đầu nhỏ giọng gọi một tiếng, sự ngưỡng mộ tràn ngập trên khuôn mặt cậu bé.
Thi Liên Chu rũ mắt xuống nhìn con trai rồi nhàn nhạt “ừm” một tiếng, khuôn mặt lạnh lùng không thấy cảm xúc gì.
Bà Thi nhìn vào trong phòng, nhỏ giọng hỏi: “A Chi dậy chưa?”
Bà ấy vừa hỏi xong thì Khương Chi bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc dài óng mượt được tết thành b.í.m bọ cạp, vắt qua vai trái, để lộ cần cổ trắng nõn duyên dáng, khuôn mặt thanh tú xinh xắn, đôi lông mày cong cong trên khuôn mặt xinh đẹp tinh tế, ý cười tràn ngập trên khuôn mặt.
“Tiểu Qua.” Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Tiểu Qua vốn đang trông mong nhìn vào phòng, đôi mắt cậu bé lập tức đỏ bừng, cái miệng nhỏ mím lại tỏ vẻ ấm ức, giọng nói tràn ngập sự nức nở của trẻ con: “Mẹ, mẹ, mẹ không sao chứ?”
Cậu bé đột nhiên vùng thoát khỏi tay bà Thi, chạy thẳng qua người Thi Liên Chu rồi lao vào vòng tay Khương Chi.
Khương Chi mỉm cười bế cậu bé lên.
Sau khi Tiểu Qua đến Bắc Kinh thì nặng hơn rất nhiều, có thể thấy cậu bé ăn ngon ngủ ngon, cơ thể cũng phát triển rất tốt.
“Mẹ ơi, mẹ còn đau không?” Tiểu Qua ôm chặt cổ Khương Chi, nước mắt lưng tròng nhìn mẹ mình.
“Mẹ không sao, mẹ đã khỏe lại rồi.” Khương Chi hôn lên má Tiểu Qua, cậu bé dụi dụi mắt, vô cùng ấm ức mà ghé đầu dựa vào cổ mẹ, buồn bã, nghẹn ngào khóc nói: “Con còn tưởng sẽ không gặp lại mẹ nữa.”
Khương Chi nghe tiếng khóc ấm ức đến mức khiến lòng người chua xót của Tiểu Qua thì cô cũng cảm thấy đau xót trong lòng.
Tiểu Qua là người đầu tiên cô gặp khi đến thế giới này, từ khi đó, bọn họ đã sống nương tựa vào nhau cho đến bây giờ, cậu bé là người ở bên cạnh cô lâu nhất, tình cảm của cô dành cậu bé càng đặc biệt hơn một chút.
Bà Thi là một người phụ nữ đa sầu đa cảm, bà ấy ở bên cạnh nhìn dáng vẻ của hai mẹ con thì cũng đưa tay lau mắt.
Thi Liên Chuyển thì vẫn bình tĩnh không hề xúc động chút nào.
Ôn Hoa Anh liếc nhìn con trai, khóe miệng giật giật.
Bà ấy cũng biết Thi Liên Chu có tính tình như thế nào, bà ấy cũng lười nói chuyện với anh mà quay sang Khương Chi, nói với giọng ấm áp: “Chúng ta xuống ăn cơm nhé? Mọi người trong nhà đều đến đủ rồi.”
Thi Liên Chu nhìn đồng hồ trên cổ tay, bình tĩnh nói: “Không ăn, đón mấy đứa nhỏ rồi đi luôn.”
Ôn Hoa Anh dừng lại, bà ấy mím môi không nói gì, nhưng ai cũng có thể nhìn ra được dáng vẻ không vui của bà ấy.
Khương Chi nhìn Thi Liên Chu một cái, cô khẽ cười nói: “Vừa đúng lúc con đói bụng rồi.”
Lần đầu tiên cô đến nhà chồng mình, theo lý mà nói thì nên nói rõ thông báo trước, nhưng trong lòng Thi Liên Chu có khúc mắc nên anh chưa bao giờ có phép lịch sự gì với người nhà họ Thi, hôm nay nhất thời thông báo như vậy đã là rất thất lễ rồi.
Huống chi bà Thi đã hao hết tâm tư để giúp cô hòa nhập vào nhà họ Thi, nếu không cho bà ấy chút mặt mũi nào thì thật sự rất quá đáng.
Thi Liên Chu cau mày liếc cô một cái, nhưng không nói gì.
Nhưng Ôn Hoa Anh lập tức cười rạng rỡ, bà ấy khoác tay Khương Chi đi xuống lầu: “Vẫn là A Chi hiểu chuyện, không giống thằng nhóc thối không hiểu chuyện nào đó, ha hả, mẹ biết A Chi là tốt nhất mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-411.html.]
Thằng nhóc thối không hiểu chuyện nào đó cười lạnh một tiếng rồi đút hai tay vào túi, chậm rãi đi theo sau bọn họ.
Bọn họ vừa đi xuống tầng hai thì vừa đúng lúc gặp được Thi Ninh Chu.
Nói vừa đúng lúc cũng không đúng lắm, anh ấy đang đứng ở đầu cầu thang, nhìn có vẻ như cố ý đứng đợi ở đây.
“Em dâu, chào mừng em đến Bắc Kinh, cũng chào mừng em đến nhà.” Thi Ninh Chu cười ha hả mà nói.
Hai người cũng đã quen biết nhau từ lâu, không phải lần đầu gặp mặt, cũng không cần quá cứng nhắc.
Khương Chi gật đầu với anh ấy, khách sáo nói: “Cảm ơn anh hai.”
Ôn Hoa Anh thấy người trong nhà nói chuyện mềm mỏng với Khương Chi, bà ấy vui mừng cười nói: “Xuống lầu ăn cơm.”
DTV
Thi Ninh Chu dừng một chút, nhìn bà Thi một cái rồi nói: “Cha bảo có lời muốn nói với em dâu.”
Vừa nghe đến lời này, sắc mặt Ôn Hoa Anh lập tức tối sầm lại, đôi mắt phượng cực kỳ sắc bén, giọng nói lạnh lùng: “Sao vậy? Ông ấy còn có suy nghĩ muốn tách rời uyên ương gì đó hay sao? Một người làm cha chồng thì có lời gì để nói với con dâu chứ?”
Thi Ninh Chu có chút đau đầu, anh ấy nhìn Khương Chi như đang cầu cứu.
Thi Ninh Chu không nhìn Thi Liên Chu là vì sắc mặt của lão ngũ cũng âm trầm, môi mỏng mím chặt, ánh mắt lạnh lùng giống như sắp có giông bão.
“Mẹ, con đi xem thử.” Khương Chi đẩy Tiểu Qua về phía Thi Liên Chu, nắm lấy cánh tay của Ôn Hoa Anh rồi nói với giọng điệu ung dung bình tĩnh, cô không hề căng thẳng hay sợ hãi khi đi gặp ông Thi, mà giống như đi gặp bạn cũ ôn chuyện xưa vậy.
Bà Thi không mấy vui vẻ, không hề khách sáo mà nói: “Ông già đó dầu muối không ăn, hở một chút lại xụ mặt dạy dỗ người khác, cũng không phải thứ gì tốt, con đi gặp ông ấy làm gì?”
Thi Ninh Chu không nhịn được mà “khụ khụ khụ” ho khan một trận, mấy lời này có thể nói tùy tiện được sao?
Thi Liên Chu một tay ôm Tiểu Qua, cau mày, anh nói với giọng điệu không tốt lắm: “Rảnh rỗi quá không có việc gì làm à?”
Khương Chi nhìn Thi Liên Chu rồi lại nhìn bà Thi, ý cười hiện lên trong đôi mắt hạnh màu đen như hắc thạch, cô không nói gì mà đi theo Thi Ninh Chu vào thư phòng.
Thi Bỉnh Thiên là người như thế nào?
Cứng nhắc, nghiêm túc và cứng đầu, những điều này vô cùng phù hợp khi gắn vào người ông ấy, tuy nhiên, sau khi nghe Thi Liên Chu nói thì hình ảnh ông Thi trong lòng cô lại hơi khác biệt.
Không phải không tốt, mà là có thêm vài phần con người.
Công huân, thủ trưởng, cao cao tại thượng, người đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực, ít nhất ông ấy cũng hiểu chuyện không nên hành động bốc đồng trong đấu trường quyền lực, mà nên tận dụng mọi điểm để mang lại lợi ích lớn nhất cho bản thân và đất nước.
Con người sống ở thế giới này, cho dù đi đến vị trí của Thi Bỉnh Thiên thì bọn họ vẫn có rất nhiều chuyện không thể làm theo ý mình.
Ông ấy không đau khổ khi Mạnh Dần c.h.ế.t sao?
Không, ông ấy rất đau khổ, nhưng đau khổ có ích không? Đau lòng thì có thể cứng đối cứng sao?
Ông ấy càng đau khổ hơn vì đã tối đa hóa lợi ích từ cái c.h.ế.t của Mạnh Dần, rồi lại cách con trai mình càng ngày càng xa.
Trước khi Khương Chi vào thư phòng, Thi Ninh Chu thì thầm: “Đừng sợ, mặc dù ông ấy rất cứng đầu, nhưng mà nếu ông ấy đã chấp nhận mấy anh em Tiểu Ngự thì sẽ không làm khó em đâu, ông ấy chỉ hỏi han vài câu thôi, em đừng quá căng thẳng.
Mặc dù Thi Ninh Chu không hề nhìn thấy Khương Chi đang căng thẳng, nhưng anh ấy vẫn phải an ủi mấy câu.
“Cảm ơn anh hai.” Khương Chi gật đầu, cô đẩy cửa ra không chút do dự.
Thi Ninh Chu nhìn bóng lưng thon dài, bước đi bình tĩnh của cô, không nhịn được mà mỉm cười lắc đầu, lẽ ra anh ấy phải biết, người em dâu có thể ở chung một chỗ với người em trai không hề kiêng kỵ chuyện gì của mình thì nhất định không phải người bình thường.