Hạ Mộ Thanh nhìn theo bóng lưng bà ấy, quay đầu nhìn Thi Lam Chu không nói gì, hỏi: “Mẹ giận em à?”
Tuy bà ấy không quá chiều chuộng người con gái này nhưng dù sao cũng là đứa con gái duy nhất, bình thường cũng rất quan tâm. Nhưng xem con gái như vô hình giống như hôm nay thì đây là lần đầu tiên.
Cô ấy không phải kẻ ngốc, nghĩ đến mục đích đến đây hôm nay thì không khỏi nhìn Thi Lam Chu thở dài.
Thi Lam Chu muốn mai mối Tưởng Nguyên Trinh gả vào nhà họ Thi cũng không phải là bí mật gì nhưng mấy năm nay cũng không có tiến triển. Giờ đây lão ngũ trưởng thành, cũng sắp kết hôn rồi, trong lòng cô ta thoải mái mới là lạ.
Tuy nhiên, trong hoàn cảnh như hôm nay mà gây chuyện khiến Ôn Hoa Anh không vui thì đó là việc làm của kẻ ngu ngốc.
Hạ Mộ Thanh vỗ vai Thi Nam Hổ, nói với thằng bé: “Con ra ngoài chơi đi.”
Trong đại viện có rất nhiều trẻ con, Thi Nam Hổ đã từng đến đây nhiều lần cho nên vẫn có một vài người bạn nhỏ.
Cậu bé mím môi, nói: “Mẹ ơi, con muốn chơi với các em trai.”
Thi Lam Chu nghe thấy hai chữ “em trai” thì gân xanh trên tay liền nổi lên. Cô ta luôn cảm thấy người phụ nữ quê mùa kia thật là đáng ghét, dựa vào mấy đứa trẻ đã hoàn toàn đứng vững ở nhà họ Thi.
Hạ Mộ Thanh nhìn Thi Lam Chu, lắc đầu nói: “Lát nữa các em trai sẽ đến, con ra ngoài chơi một lát đi.”
“Vâng.” Thi Nam Hổ có hơi thất vọng nhưng tính tình còn trẻ con nên vẫn chạy ra ngoài chơi.
Thi Nam Hổ đi rồi. Thi Lam Chu mới mở miệng, trút hết nỗi lòng của mình: “Chị dâu, chị không biết đâu. Hôm nay em vừa đến, mẹ đã giả ốm dọa em, không muốn em ở nhà quấy rầy người phụ nữ đó. Chị nói xem, em còn chưa làm gì bảo bối của bà ấy thì đã bị bà ấy đề phòng như kẻ trộm vậy. Đây không phải là nhà em sao?”
Nói đến đây, cô ta càng thêm đau lòng, nước mắt rơi lã chã.
Hạ Mộ Thanh nghe cô ta nói xong liền lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô ta.
Cô ấy thở dài, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Lam Chu, chị đã gặp qua Tưởng Nguyên Trinh, cô ấy vừa xinh đẹp lại đoan trang nhưng tiếc là lão ngũ không thích. Em là người hiểu rõ em trai mình nhất nên chị không nói thêm nữa. Chỉ dựa vào việc lão ngũ không thích, em phải nhớ kỹ điều này.”
“Hôm nay là ngày đầu tiên em dâu đến, chúng ta nên tiếp đón vui vẻ. Dù sao sau này cũng phải thường xuyên gặp mặt, để lại ấn tượng tốt cho nhau. Em và Nguyên Hương đều không vừa mắt nhau, chẳng lẽ còn định chọc giận Khương Chi nữa sao?”
“Nếu em đã biết mẹ thương lão ngũ, cũng thương Khương Chi, vậy em nên biết làm thế nào để mọi người đều hài lòng. Em phải biết rằng, Khương Chi đã sinh được bốn đứa con. Việc cô ấy vào nhà họ Thi là điều tất nhiên, không ai có thể ngăn cản được.”
“Lam Chu, em đã không còn là trẻ con nữa, làm những chuyện khiến người khác chán ghét không những không được chú ý mà còn sẽ mất lòng người.”
“Em hiểu ý chị chứ?”
Hạ Mộ Thanh vẫn còn một chút cảm tình với Thi Lam Chu, cũng không muốn để cô ta làm hỏng ngày trọng đại hôm nay nên mới dùng lời nhỏ nhẹ phân tích rõ ràng giữa lợi và hại, tránh cho cô ta tiếp tục gây chuyện.
Thi Lam Chu bị lời nói của Hạ Mộ Thanh khiến cho sắc mặt tái nhợt, một hồi lâu cũng không nói gì.
Ý nghĩ nhỏ nhặt của cô ta đều bị Hạ Mộ Thanh nói ra một cách triệt để. Đúng vậy, cô ta biết nếu hôm nay gây chuyện thì sẽ ra sao, cũng biết Ôn Hoa Anh không thích cô ta lắm. Nhưng bà ấy càng che chở Khương Chi thì cô ta lại càng không hài lòng, càng muốn quấy nhiễu khiến mọi người đều không thoải mái.
Nhưng giống như Hạ Mộ Thanh nói, cách làm này là ngu ngốc nhất.
“Cái cần nói chị đều đã nói rồi, em tự suy nghĩ cho kỹ đi. Chị vào bếp giúp mẹ nấu cơm.” Nói xong, Hạ Mộ Thanh liền xắn tay áo đi vào bếp.
Thi Lam Chu cúi đầu, chìm vào suy nghĩ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Thi Khâm Chu và Thi Ninh Chu đều lần lượt đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-410.html.]
Hôm nay nhà họ Thi náo nhiệt hơn so với những bữa tiệc gia đình trước đây, bởi vì có thêm bốn đứa trẻ đáng yêu.
Tiểu Ngự, Tiểu Tông, Tiểu Diệu và Tiểu Qua ngồi xếp hàng trên ghế sô pha, mỗi đứa cầm một chiếc đùi gà chiên, ăn đến mức miệng đầy dầu mỡ. Mấy đứa nhỏ đều không biết Khương Chi đã đến vì Đan Uyển không nói, muốn cho mấy đứa nhỏ một bất ngờ.
“Ngon không?” Hạ Mộ Thanh nhìn thấy một hàng mấy đứa trẻ trắng trẻo đáng yêu, cười hỏi.
Không thể phủ nhận, mấy đứa trẻ đều thừa hưởng vẻ ngoài hoàn hảo của chú út. Đứa nào cũng trắng trẻo, mũm mĩm, đáng yêu vô cùng, nhìn thôi cũng muốn ôm vào lòng vừa ôm vừa hôn một cái.
Tiểu Qua nhìn đùi gà đã cắn một nửa trong tay, do dự một lúc, rồi thử đưa đến miệng Hạ Mộ Thanh thăm dò, nịnh nọt nói: “Bác cả, bác có muốn ăn một miếng không?”
Hạ Mộ Thanh bật cười, vuốt ve đầu Tiểu Qua: “Bác không ăn đâu. Tiểu Qua ăn đi.”
Đan Uyển cười nói: “Mấy đứa nhỏ cũng không biết được dạy dỗ thế nào mà ngoan ngoãn biết nghe lời lắm.”
Hạ Mộ Thanh nhìn Đan Uyển, nói với vẻ đùa giỡn: “Ừ, em nhìn nhiều vào, lại sinh thêm một đứa nữa, chắc chắn sẽ đáng yêu như mấy đứa nhỏ này.”
DTV
Nụ cười trên mặt Đan Uyển hơi khựng lại, mí mắt của cô ấy hơi rủ xuống, che đi sự chua xót trong ánh mắt.
Thi Lam Chu nhìn bốn đứa trẻ đang chơi đùa với Hạ Mộ Thanh và Đan Uyển, cô ta mím môi. Khi ánh mắt cô ta chạm phải khuôn mặt giống hệt như Thi Liên Chu của mấy đứa trẻ thì sự tức giận và tủi hờn vốn tích tụ trong lòng cô ta cũng tan đi không ít.
Ánh mắt cô ta trở nên dịu dàng hơn nhiều. Khi nghe thấy những lời ngây thơ của bọn trẻ, khóe môi cô ta cũng nở một nụ cười.
Bầu không khí trong chốc lát trở nên hài hòa hơn nhiều.
Bà Thi bưng đồ ăn ra ngoài, nhìn cảnh tượng này thì ánh mắt sáng ngời, bà ấy mỉm cười hài lòng.
“Mấy đứa ngồi đi, Mộ Thanh đến thư phòng gọi cha con xuống đi, mẹ đi gọi lão ngũ và vợ thằng bé xuống.” Ôn Hoa Anh lau vết nước trên tay, vừa đi lên lầu vừa nói.
Thi Lam Chu mím môi không nói gì, cô ta và Đan Uyển cùng ngồi vào bàn ăn.
Tiểu Tông đặt khối rubik trong tay xuống, nghiêng đầu lặp lại: “Lão ngũ và vợ thằng bé.”
Ánh mắt Tiểu Diệu hơi lóe lên, cậu bé bỏ đùi gà trên tay xuống đĩa, đôi mắt sáng lên, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên: “Có phải mẹ đến rồi không?”
Cậu bé biết rằng lão ngũ chính là Thi Liên Chu, vậy thì vợ ông ấy, có phải mẹ cậu bé không?
“Mẹ đến rồi?? Thật sao? Mẹ không sao ạ? Mẹ vẫn ổn chứ?” Tiểu Qua cũng không lo ăn đùi gà nữa, cậu bé nhảy xuống khỏi ghế sô pha, gần như không thể kiềm chế được giọng nói hồ hởi của mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn rạng rỡ vui sướng, cậu bé đi theo bà Thi lên lầu như một con bê con.
Tiểu Ngự cũng không còn hứng ăn gà nữa, ánh mắt có chút lạc lõng và bất an, mấy ngày nay, cậu bé không ngừng nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm đó, tay và toàn thân đều nóng bừng, đẫm máu.
Cậu bé cứ nhìn lên lầu mãi, nhất thời không thể bình tĩnh lại.
Ôn Hoa Anh liếc nhìn thư phòng một cái rồi đi thẳng lên tầng ba.
Vừa lên lầu, bà ấy nghe thấy phía sau có tiếng thở hổn hển, bà ấy quay lại thì thấy Tiểu Qua đang cố gắng leo lên cầu thang, cậu bé nhìn bà Thi cười toe toét rồi nói với giọng điệu tràn đầy mong đợi: “Bà nội ơi, có phải mẹ cháu đến rồi không?”
Ôn Hoa Anh nhìn Tiểu Qua, trong lòng vừa chua xót lại vừa ấm áp.
Dạo này bọn nhỏ rất ít khi hỏi về Khương Chi, bà ấy còn tưởng anh em Tiểu Qua có tình tình trẻ con, mãi ham chơi nên quên mất mẹ, nhưng bây giờ nhìn lại, bọn nhỏ nào quên chứ? Rõ ràng vẫn luôn nhớ nhung trong lòng, chỉ là không dám hỏi mà thôi.