Dù da mặt của cô có dày đến mấy, cũng không làm được ra chuyện như vậy, nhưng Thi Liên Chu lại rất có khả năng, anh ấy là người không kiêng kỵ gì cả, nghĩ muốn làm gì thì làm cái đó, sao có thể quan tâm đến việc nói chuyện này có thích hợp hay không chứ?”
Nghe được lời từ chối của cô thì Thi Liên Chu khẽ nhướng mày.
Anh đặt Khương Chi lên giường, trong đôi mắt đen láy mang theo ý cười nhàn nhạt, nhưng giọng điệu lại rất bình tĩnh nói: “Anh chỉ ôm em lên giường thôi, em nghĩ đi đâu thế?”
Khóe miệng Khương Chi khẽ giật, kéo chăn trùm kín đầu.
Được rồi, lần này coi như cô thua.
Đêm qua làm việc quá sức, cũng ngủ muộn, vừa trùm chăn lên là Khương Chi vậy mà đã chìm vào giấc ngủ luôn rồi.
Thi Liên Chu cởi áo khoác ra, nằm xuống bên cạnh cô, ôm eo cô nhắm mắt ngủ.
Đôi vợ chồng son này không để ý đến những gì đang xảy ra bên ngoài, nhưng không hề biết tầng dưới đã xảy ra một chuyện vô cùng ầm ĩ.
Tầng một.
Khi Thi Lam Chu lái xe đến, cô ta không khỏi cau mày khi thấy được xe của Thi Liên Chu.
Cô ta vẫn có chút nhớ mãi không quên về những lời mà Thi Liên Chu nói với mình lần trước, vẻ mặt có chút khó chịu, tất nhiên cũng biểu hiện hết lên mặt, lấy mỹ phẩm từ trong cốp ra, vẻ mặt tối tăm bước vào nhà.
Vừa bước vào đến cửa nhà, đã nghe thấy giọng nói vui vẻ và hăng hái của mẹ mình.
“Dì Lưu, bà xem món gà hầm của tôi được chưa?”
“Dì Lưu, đỗ đũa, vặt đỗ cho tôi, đợi lát nữa dùng để xào tôm.”
“Ôi chao, cà chua, cà chua không bỏ vỏ!”
Thi Lam Chu đặt mỹ phẩm dưỡng da ở trước cửa, động tác thay giày hơi khựng lại.
Cô ta ngẩng đầu nhìn vào bên trong, vẻ mặt tràn đầy sự khó hiểu.
Lúc này mẹ cô không đi uống trà với các chị em của mình mà ở trong bếp nấu ăn, chuyện này có thể không kỳ lạ sao?
Thi Lam Chu có chút kinh ngạc, dù sao từ khi dì Lưu đến đây, mẹ cô ta rất ít khí vào bếp nấu nướng, chỉ khi ba cô ta nói muốn ăn lại bữa cơm tập thể giống khi hồi còn trẻ thì mẹ cô ta mới có thể vào bếp, vừa nấu vừa phàn nàn, thỏa mãn cơm thèm của ba cô ta.
Hôm nay có chuyện gì à?
DTV
Thi Lam Chu đang định hỏi thì chợt nhớ đến Thi Liên Chu đã về nhà, sự tò mò trên mặt lập tức biến mất, sắc mặt cũng sa sầm.
Cô ta biết ngay mà, sự thiên vị của mẹ cô ta cũng không phải ngày một ngày hai, lão ngũ vừa về thì mẹ cô ta lập tức xuống bếp nấu cơm, sau này lại đón mấy mẹ con kia về nữa thì cô ta còn chỗ đứng nào trong cái nhà này nữa chứ?
Thi Lam Chu thay giày xong, cúi đầu xuống liền nhìn thấy một đôi giày da nữ xa lạ.
Cô ta cố giữ bình tĩnh, lớn tiếng nói với phòng bếp: “Mẹ, trong nhà có khách sao?”
Trong bếp, Ôn Hoa Anh đang nấu ăn, không nghe được câu hỏi của Thi Lam Chu, nhưng dì Lưu lại nghe được, sắc mặt của bà ấy hơi thay đổi, nhỏ giọng nói: “Bà chủ, cô ba đến chơi.”
Sắc mặt của Ôn Hoa Anh thay đổi trong nháy mắt, đứa con gái thứ ba không nên thân kia của bà ấy đến đây sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-408.html.]
Hôm nay bà ấy cố ý không gọi điện cho con bé, bởi vì sợ đứa con gái này đến sẽ nói cái gì khó nghe khiến người ta chán ghét, không ngờ con bé lại tự tìm đến!
Bà cụ đau đầu khi nghĩ đến chuyện Thi Lam Chu luôn thiên vị Tưởng Nguyên Trinh, vì vậy còn thường xuyên tranh cãi không biết bao nhiêu lần với Thi Liên Chu về chuyện hôn nhân của em trai mình.
Hôm nay là ngày tốt con dâu mới đến nhà chơi, nếu như bị đứa con gái đã gả ra ngoài Thi Lam Chu phá hoại, vậy thì nói ra chắc chắn sẽ bị người khác chê cười.
Nghĩ đến đây, Ôn Hoa Anh cởi tạp dề đưa cho dì Lưu, dặn dò: “Bà canh lửa giúp tôi, tôi đi ra ngoài xem.”
Dì Lưu vội vàng gật đầu, chỉ cần không bảo bà ấy ra ngoài đối phó với cô ba là được.
Ôn Hoa Anh vừa bước vào phòng khách, liền nhìn thấy Thi Lam Chu đang ngồi bóc cam trên ghế sofa, vừa bóc vừa nhìn ngó xung quanh, muốn biết hôm nay có ai đến nhà chơi.
Bà ấy nheo mắt, đột nhiên giơ tay lên che đầu nói: “Ôi chao, bệnh đau đầu của mẹ lại tái phát rồi.”
Thi Lam Chu hoảng sợ, vội vàng đứng dậy đỡ bà cụ, nói: “Mẹ sao thế? Có phải nấu cơm mệt mỏi không?”
Vừa nhắc đến nấu cơm, cô ta lại không nhịn được phàn nàn nói: “Mẹ xem mẹ chỉ biết cưng chiều đứa con trai của mẹ thôi, thấy chưa đều khiến bản thân bị mỏi đến phát bệnh rồi, đi thôi, con đưa mẹ đến bệnh viện kiểm tra toàn thân.”
Ôn Hoa Anh xoa trán nói: “Không có việc gì nghiêm trọng cả, mẹ vừa uống thuốc xong, hôm nay con đến đây có chuyện gì thế?”
Thi Lam Chu lập tức quên mất chuyện đôi giày nữ xa lạ ở cửa, đỡ mẹ mình ngồi xuống ghế sofa, nói: “Không phải đều là tại Đàm Chính Quang sao, từ lần trước cáu giận với con xong, đến bây giờ vẫn tỏ ra lạnh nhạt không quan tâm đến con, mẹ, đều là do lão ngũ không để lại cho con chút mặt mũi nào đấy!”
Thi Lam Chu nói xong, hốc mắt cũng có chút đỏ lên.
Đàm Chính Quang cảm thấy cô ta làm mình mất mặt, từ sau lần trước về nhà, lúc nào cũng nhìn cô ta không vừa mắt, sau giờ làm việc cũng không về nhà mà đi uống rượu với đồng nghiệp ở nhà hàng quốc doanh, sau khi uống xong về nhà thì lại ngủ trong thư phòng, hoàn toàn không thèm để ý đến cô ta.
Nhiều ngày như vậy, cô ta thực sự không thể chịu đựng được nữa, nghĩ đến chuyện về nhà cầu xin mẹ mình đi tìm mẹ chồng cô ta nói một chút, dạy cho Đàm Chính Quang một bài học, để anh ta sau này không dám lên mặt với cô ta nữa.
Mí mắt Ôn Hoa Anh giật giật, bà ấy quay đầu nhìn về phía Thi Lam Chu, cảm thấy mình thật sự bị đau đầu.
Bà ấy không hiểu tại sao một người thông minh cả đời như bà ấy, lại có thể sinh ra được một đứa con gái ngu ngốc như vậy chứ.
Tuổi đều lớn như vậy rồi, con cái cũng sắp đến tuổi yêu đương rồi, mà con bé vẫn ngốc nghếch, không biết biến báo như vậy, ngay cả người chồng chung sống nhiều năm như vậy cũng không quản lý được, cả ngày bị cô gái Tưởng Nguyên Trinh kia nắm mũi dắt đi.
Bây giờ càng thêm ngu ngốc, xảy ra mâu thuẫn với chồng của mình, lại chỉ biết về nhà tìm bà ấy chống lưng, giúp xả giận, thật sự là một đứa ăn bám vô dụng mà.
Bà cụ ôm đầu kêu lớn ‘Ôi chao ôi chao’.
Thi Lam Chu sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, nắm lấy cánh tay của mẹ mình, bước ra ngoài nói: “Mẹ, chúng ta nhanh đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào đi, con vừa nhìn dáng vẻ này của mẹ liền cảm thấy sợ hãi, đừng để chậm trễ thời gian chữa bệnh tốt nhất!”
Vừa nghe được những lời này, Ôn Hoa Anh không nhịn được trợn trắng mắt, đây là đang muốn nguyền rủa bà ấy đấy à?
Bà ấy vừa trợn trắng mắt, lại khiến Thi Lam Chu bị dọa sợ, giọng cô ta run run hét vào bếp: “Dì Lưu, dì Lưu, nhanh lên, nhanh ra giúp cháu đỡ mẹ cháu ra xe, đi bệnh viện! Lão ngũ đâu rồi? Không phải lão ngũ đã về rồi sao? Cái thằng nhóc này, thời khắc quan trọng lại không đáng tin cậy như vậy, lão ngũ! Lão ngũ!”
Ôn Hoa Anh nghe được đứa con gái này của mình gân cổ gọi Thi Liên Chu, cũng không thèm giả vờ nữa, hất tay của cô ta ra, hít một hơi thật sâu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Được rồi, mẹ của con khỏe rồi, không có bệnh nghiêm trọng gì cả.”
Thi Lam Chu sửng sốt nói: “Mẹ? Mẹ làm gì thế?”
“Vốn muốn để con đến bệnh viện lấy thuốc, nhưng nghĩ đến, nếu con quay về gặp được thì cũng xấu hổ, cho nên mẹ nói thẳng cho con biết luôn, hôm nay lão ngũ dẫn vợ nó về nhà ra mắt, người chị chồng như con không có chuyện gì thì đừng có tự tìm việc cho người khác, bịt chặt miệng của mình lại, biết chưa?”
Giọng điệu của Ôn Hoa Anh cực kỳ lạnh lùng, đôi mắt phượng sắc bén nhìn về phía đứa con gái ngu ngốc trước mặt mình.