Đây đúng thật là một lời nói vô cùng tàn nhẫn, Thi Hoàn Chu ở nước ngoài xa xôi, cô ta cũng chẳng khác gì một nửa góa phụ, nếu như cô ta thực sự có ý định với em trai chồng thì không nói đến người khác, ngay cả mẹ chồng dịu dàng và thân thiện này cũng sẽ không tha cho cô ta.
Sắc mặt Ôn Hoa Anh trầm xuống, chỉ nhìn cô ta chứ không nói lời nào
Cao Nguyên Hương vội vàng đứng dậy, chỉ vào Thi Liên Chu hét lớn: “Thi Liên Chu! Cậu nói lời này chính là muốn ép tôi đi tìm cái chết!”
Thi Liên Chu bình tĩnh đi đến, sau khi nghe Cao Nguyên Hương nói xong thì anh cười mỉa một tiếng, sau đó nhướng mày, nói với giọng điệu thẳng thắn: “Tôi có ngăn cản chị à?”
Cao Nguyên Hương cảm thấy vành mắt của mình nóng lên, nước mắt lập tức rơi xuống.
Cô ta có tính cách kiên cường, từ khi được gả vào nhà họ Thi thì cô ta chưa từng khóc trước mặt ai, nhưng sau khi nghe Thi Liên Chu nói, cô ta thực sự cảm thấy bất lực, nhưng nếu thật sự bảo cô ta đi c.h.ế.t thì cô ta cũng sẽ không đi, cuối cùng chỉ có thể suy sụp mà ngã ngồi xuống ghế sô pha.
Ôn Hoa Anh trừng mắt nhìn Thi Liên Chu, bà ấy cũng cảm thấy lời này của con trai út quá đáng rồi.
Bà ấy quay đầu nhìn Cao Nguyên Hương, giọng nói dịu dàng hơn một chút: “Được rồi, chúng ta đều là một nhà, có gì phải ầm ĩ chứ? Con lau nước mắt đi, lát nữa anh cả, anh hai của mấy đứa đều sẽ đến đây, thấy con như vậy thì sao mà được?”
Cao Nguyên Hương không nói nên lời.
Chuyện bà Thi thiên vị Thi Liên Chu cũng không phải là bí mật trong đại viện, mặc dù anh nói ra những lời quá đáng như vậy, nhưng bà ấy cũng chỉ xử lý nhẹ nhàng cho xong chuyện, thậm chí còn không trách mắng con trai út một câu.
Cao Nguyên Hương hít một hơi thật sâu rồi lau sạch nước mắt.
Cho dù cô ta có khóc khô nước mắt thì cũng sẽ không có ai đau lòng cho cô ta, nếu đã như vậy thì cô ta còn khóc làm gì.
Thi Liên Chu lại không hề áy náy mà ngồi bên cạnh Khương Chi, cánh tay để trên lưng ghế sô pha sau lưng cô, trầm giọng nói: “Em có mệt không? Về phòng ngủ một giấc nhé?”
Cao Nguyên Hương nghiến răng tức giận khi thấy anh hóa thân thành một nhân vật ấm áp, tình cảm mà không hề có chút gánh nặng tâm lý.
Nhưng cô ta cũng hơi sợ hãi, Thi Liên Chu là ai? Nói dễ nghe thì anh là người lạnh lùng tự phụ, nói khó nghe thì anh là người có mắt cao hơn đỉnh đầu, tính cách lạnh lùng và thờ ơ với tất cả mọi người, cô ta gả vào nhà họ Thi nhiều năm như vậy, nào đã từng nhìn thấy anh dịu dàng quan tâm đến người nào như vậy?
Ánh mắt của Ôn Hoa Anh cũng rất phức tạp, mặc dù bà ấy đã nhìn thấy sự thay đổi của con trai út từ trước, nhưng mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ này của Thi Liên Chu vẫn khiến bà ấy cảm thấy giật mình.
Không thể không nói, có vài người chính là có số mệnh như vậy.
Khương Chi gật đầu: “Nghỉ ngơi một lát đi.”
Dù sao Cao Nguyên Hương cũng là phụ nữ có thai, nếu cô ta tiếp tục trừng mắt nhìn bọn họ thì có lẽ sẽ bị sinh non mất, mắt không thấy tâm không phiền.
“Mẹ, con về phòng trước.” Khương Chí nói với Ôn Hoa Anh.
Ôn Hoa Anh mỉm cười gật đầu, giọng nói ôn hòa: “Đi đi, lát nữa mẹ nấu cơm xong rồi sẽ lên gọi hai đứa.”
Thi Liên Chu không nói gì, anh ôm eo Khương Chi đi lên lầu.
Cao Nguyên Hương nhìn theo bóng lưng của hai người đang đi lên lầu, cô ta siết chặt nắm tay, đôi mắt xinh đẹp gần như muốn phun ra lửa.
Lúc này, giọng nói yếu ớt của Ôn Hoa Anh vang lên ở phía sau.
“Nguyên Hương, chắc con cũng biết tính tình của lão ngũ, nếu con đắc tội thằng bé, đừng nói là con, chỉ sợ cả nhà chúng ta cũng không thể nào có cuộc sống yên ổn đâu. A Chi mới đến đây, con bé cũng chưa từng trêu chọc con, vì sao con phải nóng vội làm một người xấu vậy chứ?”
Cao Nguyên Hương cứng người, cô ta lại ngồi xuống ghế sô pha.
DTV
Sao cô ta có thể không biết chứ?
Vốn dĩ cô ta cho rằng nếu một người phụ nữ có xuất thân thấp hơn cô ta gả vào nhà họ Thi, thì cô ta có thể chiếm thế thượng phong, nhưng nhìn sự thiên vị của mẹ chồng, em chồng lại đối xử dịu dàng với cô gái kia như vậy thì cô ta biết rằng bản thân lại lần nữa rơi vào tình thế bất lợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-407.html.]
Mặc dù Thi Hoàn Chu đối xử với cô ta rất tốt, nhưng lúc nào cũng quan tâm tới cô ta thì không có.
Hơn nữa chính vì Thi Liên Chu đối xử với ai cũng lạnh lùng thờ ơ, cho nên sự dịu dàng của anh khi đối xử với Khương Chi mới độc đáo và khác biệt, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy ghen tị và tức giận.
Họ đều là con dâu của nhà họ Thi, tại sao ai ai cũng hạnh phúc hơn cô ta vậy?
Không nói đến Hạ Mộ Thanh và Đan Uyển, hai người họ có nhà mẹ đẻ chống lưng, nhưng Khương Chi dựa vào đâu chứ?
Cao Nguyên Hương cúi đầu, vẻ mặt gần như không còn một chút máu, nắm chặt tay.
Ôn Hoa Anh vừa nhìn đã biết đứa con dâu thứ tư này lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, cũng không thèm nói chuyện với cô ta, đứng dậy đi nấu cơm trưa.
Thi Liên Chu dẫn theo Khương Chi trở về phòng mình.
Tầng 3, một phòng ngủ có đầy nắng, mở cửa sổ ra có thể nhìn thấy vườn hoa nhỏ trong sân.
Phong cách của căn phòng rất đơn giản và mộc mạc, màu sắc chủ đạo đều là màu xanh lam, căn phòng này trông không giống như phòng của đàn ông, mà giống phòng của con gái hơn, rất sạch sẽ, chỉ là trên một số đồ nội thất cổ trong phòng còn để lại một số dấu vết mờ nhạt của áp phích.
Khương Chi ngồi xuống bàn làm việc bên cửa sổ, ngắm nhìn vườn hoa bên ngoài cửa sổ.
Đúng như những lời mẹ chồng cô nói, ba chồng cô là là người rất phong nhã, trong sân trồng rất nhiều loại hoa phong lan, và một số cây hoa khác như hoa bách hợp và hoa chuông.
Hiện tại đang là mùa hoa chuông nở rộ, đẹp đẽ mà tao nhã, những bông hoa trắng nhỏ như tuyết treo ngược trong gió, xâu chuỗi với nhau giống như những chiếc chuông nhỏ, vừa mở cửa sổ ra, hương hoa lập tức ập đến, là hương thơm thoang thoảng của hoa bách hợp và hoa chuông.
“Thích à?” Thi Liên Chu ngồi xuống bên cạnh cô, liếc nhìn vườn hoa bên ngoài cửa sổ, lên tiếng hỏi.
Khương Chi gật đầu: “Ừm.”
Hoa luôn là thứ mang lại cho con người cảm giác hạnh phúc.
Thi Liên Chi không chút khách sáo nói thẳng: “Đợi lát nữa về thì bê luôn đi.”
Khương Chi liếc nhìn anh ấy, bật cười, sau đó lại lắc đầu nói: “Đây là thứ yêu thích của ông cụ, quân tử không cướp thứ yêu thích của người khác, hiểu không?”
Vẻ mặt Thi Liên Chu lại rất bình tĩnh, giọng điệu bình đạm nói: “Chỉ cần là thứ anh muốn, bất kể là cái gì thì đều sẽ là của anh.”
Nghe được những lời nói độc đoán này, khóe môi Khương Chi hơi cong lên, nói: “Vậy nếu như một ngày anh không cần thứ đó nữa, thì sẽ thế nào?”
Trong một mối quan hệ, có khi sẽ cùng nhau đi đến già, cũng có khi sẽ chia tay nhau trên đoạn đường đó, ai cũng không dám nói chắc rằng tương lai vẫn sẽ luôn ở bên cạnh nhau, cô cũng vậy, dù cho có thích đến đâu, cũng không thể đảm bảo liệu một ngày nào đó sẽ xuất hiện sự thay đổi nào trong tương lai.
Đặc biệt là đối với cô, người không biết tại sao lại đến với thế giới này, có lẽ một ngày nào đó, cô cũng không thể hiểu được rời đi.
Hoặc có thể Thi Liên Chu sẽ không còn thích cô nữa.
Thi Liên Chu nheo mắt lại, nắm chặt lấy tay của Khương Chi, nói: “Sẽ không bao giờ xảy ra. Với em, anh đã ăn nghiện rồi.”
Khương Chi nhìn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống kia của anh, mỉm cười, đứng dậy phủi phủi vạt áo, nói: “Ngủ thôi.”
Nói xong, cô lại cảm thấy hai chữ mình vừa nói ra mang theo ý nghĩa khác.
Quả nhiên, Thi Liên Chu vươn tay ra, trực tiếp bế bổng cô lên.
Khuôn mặt trắng nõn của Khương Chi khẽ hiện lên một tia đỏ bừng, giãy giụa nói: “Anh đừng có lộn xộn! Cũng phải xem đây là đâu chứ!”