Sau khi gọi điện thông báo cho từng nhà, bà Thi hài lòng gật đầu, bà ấy đi xuống lầu với nụ cười trên môi, vừa đi vừa nói: “A Chi, con muốn ăn gì thì nói với mẹ, buổi trưa mẹ sẽ nấu cho con ăn nhé!”
Khương Chi cười nói: “Con không kén ăn, mẹ cứ nấu mấy món tủ của mẹ đi.”
Ôn Hoa Anh vỗ tay vui mừng nói: “Món tủ của mẹ chính là món thịt heo viên kho nước sốt, lúc nhỏ lão ngũ có thể ăn một lúc ba viên lận đó! Viên lớn như vậy này, lúc đó thằng bé ăn đến nỗi đầy bụng, vừa nôn mửa vừa ỉa chảy dọa mẹ sợ c.h.ế.t khiếp!”
Trong khi kể về những câu chuyện tuổi thơ thú vị của Thi Liên Chu thì bà Thi còn hoa tay múa chân miêu tả nữa.
Khương Chi chăm chú lắng nghe, sau đó cô còn nở một nụ cười trêu chọc với Thi Liên Chu.
Thi Liên Chu rất bình tĩnh, mặc cho hai người thảo luận chuyện lúc nhỏ của mình, anh đứng dậy đi ra khỏi nhà.
Anh đứng dưới mái hiên, châm một điếu thuốc rồi ngậm giữa môi, hơi híp mắt nhìn tường đỏ ngói xanh, phồn hoa như gấm khiến ai cũng ghen tị, sau đó lại nở một nụ cười châm chọc trên môi.
Khương Chi nhìn bóng lưng anh qua song cửa sổ, sau đó cô quay đầu lại thì nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của bà Thi.
“Mẹ, mấy anh em Tiểu Ngự đâu rồi? Bọn nhỏ đi chơi rồi sao?” Khương Chi không gặp bọn nhỏ mấy ngày rồi, đúng thật là vô cùng nhớ thương bọn chúng.
Nhắc đến bốn đứa nhỏ, một nụ cười từ ái hiện lên trên khuôn mặt của Ôn Hoa Anh: “Nam Châu dẫn mấy đứa nhỏ đến Hương Sơn chơi rồi, bọn nhỏ ở nhà mấy ngày, ngày nào cũng nhắc mãi chuyện muốn về với con, mẹ sợ mấy đứa nhỏ buồn quá sinh bệnh, nên cho bọn nhỏ đi chơi rồi.”
Khương Chi hiểu rõ gật đầu.
Ôn Hoa Anh vỗ tay Khương Chi, bà ấy dịu dàng nói: “Con yên tâm đi, trưa nay mấy đứa nhỏ sẽ về nhà.”
Khương Chi vừa định mở miệng, khóe mắt thoáng thấy một người phụ nữ đang đi xuống cầu thang.
Người phụ nữ có mái tóc gợn sóng màu vàng, ngũ quan lập thể, giống như được điêu khắc vậy, có chút dị vực phong tình.
Cô ta mặc một chiếc váy màu đỏ tươi làm nổi bật dáng người, cái bụng tròn được bao bọc trong đó, đúng thật sự không thể nhận ra đây là một người phụ nữ có thai sắp sinh con.
Người như vậy khi ra vào nhà họ Thi có vẻ hơi lạc lõng.
Không cần suy nghĩ nhiều, Khương Chi đã có thể nhận ra được cô ta là ai.
Cao Nguyên Hương, vợ của Thi Hoàn Chu, lão tứ của nhà họ Thi.
Trong tiểu thuyết, người nhà họ Thi rất hiếm khi xuất hiện, bởi đó là một quyển tiểu thuyết sủng ái ngọt ngào, phần lớn đều được miêu tả dưới góc nhìn của nam nữ chính, cho dù có viết về nhà họ Thi, thì cũng chỉ viết bọn họ yêu thương chiều chuộng nữ chính như thế nào mà thôi.
Nhưng mà, trên đường đến Bắc Kinh, Tạ Lâm đã giới thiệu tất cả những người trong nhà họ Thi cho cô biết.
Cao Nguyên Hương là một nhiếp ảnh gia từng chụp cho các tạp chí thời trang ở nước ngoài, cô ta có lối suy nghĩ phương Tây hơn, cách làm việc cũng khá hiện đại.
Nhưng trong nhà họ Thi, ngoài việc miệng mồm có hơi sắc bén, thì cô ta chưa bao giờ làm điều gì khác thường, trái lại cô ta là người có tính cách nhạy cảm do xuất thân gia đình, cô ta luôn cảm thấy mọi người đều nhìn mình với ánh mắt khinh thường, chỉ cần một lời nói không đúng thì cô ta sẽ nhảy dựng lên ngay.
Khi nhắc đến Cao Nguyên Hương, Tạ Lâm cũng không nhịn được mà lắc đầu cảm thán.
Ban đầu cô ta dựa vào ngoại hình xinh đẹp và tính cách của mình mới có thể thu hút được lão tứ Thi Hoàn Chu khi anh ấy đang ở nước ngoài, đáng tiếc sau khi gả vào nhà họ Thi, cô ta đã trở nên không còn là chính mình nữa.
Cao Nguyên Hương đứng trên bậc thang, từ trên cao nhìn xuống Khương Chi đang ngồi trên ghế sô pha.
Khương Chi đang ngồi thẳng, khuôn mặt xinh đẹp với đôi mắt hạnh nhân, sống mũi cao và đôi môi đỏ mọng, mọi đường nét đều tinh tế và xinh đẹp, trong sự cổ điển lại có chút quyến rũ, mái tóc dài mượt ngan vang, để lộ cần cổ trắng nõn duyên dáng, thân hình cũng lồi lõm yểu điệu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-406.html.]
DTV
Một mỹ nhân.
Một mỹ nhân xinh đẹp không hề thua kém cô ta.
Suy nghĩ như vậy khiến Cao Nguyên Hương cảm thấy có chút hứng thú trong lòng, cô ta lắc lư xuống lầu, ngồi xuống ghế sô pha bằng gỗ, hỏi với giọng kỳ lạ: “Mẹ, mỹ nhân xinh đẹp như này đến nhà mình khi nào vậy?”
Ôn Hoa Anh nhìn Cao Nguyên Hương một cái, bà ấy cảm thấy hơi đau đầu.
Đối với cô con dâu thứ tư này, bà ấy cũng không thể nói là hài lòng hay bất mãn, nhưng cô ta cứ mở miệng thì sẽ không buông tha cho người khác, có chút khó dây vào.
Nhưng mà, việc giới thiệu vẫn là cần thiết, cho nên Ôn Hoa Anh hắng giọng nói: “Đây là vợ của Liên Chu.”
Nghe vậy, bàn tay vốn đang vuốt ve bụng của Cao Nguyên Hương dừng lại, đôi môi tô son đỏ rực mím chặt, cô ta hơi kinh ngạc nhìn Khương Chi, vợ của Thi Liên Chu?
Cô ta đảo mắt, giọng nói có chút quái gở: “Chính là cái người đã sinh bốn đứa con kia à?”
Ôn Hoa Anh cau mày, vẻ mặt có chút không vui.
Gì mà cái người sinh ra bốn đứa con kia chứ? Cái tiền tố này muốn có bao nhiêu miệt thị thì có bấy nhiêu miệt thị.
Ôn Hoa Anh vén khăn choàng, sắc mặt trở nên lãnh đạm, bà ấy không hề che giấu sự không vui của mình: “Không biết nói chuyện thì gọi dì Lưu hâm nóng sữa cho con đi, để con ngậm miệng lại.”
Mặc dù cô con dâu này đang mang thai, nhưng đầu óc lại không tốt lắm, người có tính tình như thế này, nếu bà ấy nói mình thích cô ta thì chính là lừa gạt người khác.
Nhưng mà, lão tứ quanh năm ở nước ngoài không về nhà, cho nên dù thế nào thì bà ấy cũng phải chăm sóc cho cô con dâu đang mang thai này thêm mấy phần.
Cao Nguyên Hương cũng biết bà Thi rất không hài lòng với mình, mặc dù bà Thi không phải là người sẽ hành hạ con dâu, nhưng rất rõ ràng, cô ta không quá phù hợp với hình tượng con dâu trong lòng bà ấy, cho nên ngày thường bọn họ chỉ chủ yếu nói mấy lời khách sáo mà thôi.
Nhưng đây là lần đầu tiên bà Thi không cho cô ta mặt mũi đến như vậy, hơn nữa còn là trước mặt cô “em dâu” tương lai này.
Điều này khiến Cao Nguyên Hương đỏ mặt tức giận.
Cô mím môi, buồn bực nói: “Con biết mẹ thích Liên Chu, yêu ai thì yêu cả đường đi lối về, cho nên mẹ cũng thiên vị em dâu tương lai, nhưng con cũng không nói gì sai, con chỉ muốn hỏi có phải là người đó hay không thôi mà, dù sao thì lão ngũ được rất nhiều cô gái yêu thích, chuyện này có ai trong đại viện chúng ta không biết chứ?”
Ôn Hoa Anh cau mày sâu hơn, bà ấy nhìn Cao Nguyên Hương với ánh mắt có phần nghiêm nghị.
Cô ta nói ra những lời thì thật sự có ý gây chuyện rồi.
Khương Chi nhìn Cao Nguyên Hương với ánh mắt bình tĩnh, cô biết mình không dễ vào nhà họ Thi đến như vậy, khoan không nói đến Thi Lam Chu, người lớn lên từ nhỏ với Tưởng Nguyên Trinh kia, chỉ nói đến “chị dâu thứ tư” trước mắt này cũng khá có địch ý với cô.
Lời nói của cô ta có tính khiêu khích, ai không phải kẻ ngốc thì đều có thể nghe ra được.
Đang lúc Ôn Hoa Anh muốn trách mắng thì một giọng nói lạnh lùng trầm thấp xen lẫn chút châm chọc vang lên ở cửa ra vào: “Tôi khiến người ta yêu thích à, sao chị dâu tư biết chuyện này vậy? Bình thường chị không quan tâm đến anh tư mà lại quan tâm đến tôi sao?”
Khương Chi nghe thấy lời này, khóe miệng giật giật.
Thi Liên Chu đúng thật là lời gì cũng dám nói cả.
Khuôn mặt của Cao Nguyên Hương cũng tái mét lại, cô ta vô thức nhìn Ôn Hoa Anh.