Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 605




Thi Liên Chu ngồi trên sô pha, bắt chéo chân, anh nhàn nhạt nói: “Cũng đâu phải không có nhà.”

Ôn Hoa Anh cau mày: “Đi đi đi, con đừng nói chuyện khiến mẹ không vui, mẹ muốn nói chuyện với A Chi.”

Thi Liên Chu nhướng mày, cười như không cười mà nhìn Khương Chi.

Lúc trước khi anh về nhà, thì sẽ nhận được sự chú ý, quan tâm nhiệt tình của mọi người, nhưng lần này thì hay lắm, thất sủng rồi.

Ôn Hoa Anh cũng không để ý nhiều như vậy, bà ấy đưa cam cho Khương Chi, rồi lại gọt táo.

“Con mau ăn chút gì đi, bữa trưa con muốn ăn gì? Mẹ tự mình xuống nấu cho con ăn nhé!” Ôn Hoa Anh cười nói, sau đó bà ấy lại nhìn vào bếp hét lên: “Dì Lưu, mau đem một ly sữa hạnh nhân nóng hổi cho A Chi uống bớt lạnh, bây giờ sáng sớm, xem tay con bé lạnh chưa kìa.”

“Không cần phiền phức như vậy đâu mẹ, tụi con...” Khương Chi còn chưa nói xong đã bị Ôn Hoa Anh cắt ngang, tức giận nói: “Con nói gì mà phiền phức chứ? Đây là lần đầu tiên con về nhà chúng ta mà, sao có thể nói là phiền phức chứ?”

Bà Thi ngồi không yên, chưa nói hết hai ba câu đã nói: “Các con ngồi xuống trước đi, mẹ sẽ gọi cha các con về!”

Dì Lưu bưng hai ly sữa hạnh nhân nóng hổi ra ngoài, bà ấy nhìn thấy Khương Chi đang ngồi cạnh Thi Liên Chu trên ghế sô pha, trong lòng hiểu rõ, đây chính là cô gái sinh được bốn đứa con trai cho Ngũ gia, cũng là Ngũ thái thái của nhà họ Thi sau này.

Dì Lưu là tâm phúc của Ôn Hoa Anh, nếu bà Thi thích cô thì đương nhiên bà ấy cũng sẽ thích cô từ tận đáy lòng.

Hơn nữa mấy ngày nay dì Lưu ở chung với mấy đứa nhỏ, bà ấy cảm thấy nếu như có thể nuôi dạy được bốn đứa con ngoan ngoãn, đáng yêu như vậy thì người Ngũ thái thái này nhất định cũng là người hiền lành, nhân hậu và rộng lượng.

“Ngũ gia, Ngũ thái thái uống sữa hạnh nhân, bà Thi đã tự mình bóc vỏ số hạnh nhân này đó.” Dì Lưu cười thân thiếp tiếp đón, nhưng ánh mắt bà ấy cứ nhìn về phía Khương Chi, sau khi nhìn thêm mấy lần thì không nhịn được mà cảm khái, chẳng trách Ngũ gia lại thích, cô gái này xinh đẹp quá.

Ánh mắt của Ngũ gia nhà họ không bao giờ sai cả.

Bà ấy nhớ rõ tình hình khi mấy người thái thái trong nhà lần đầu tiên đến nhà họ Thi.

Đại thái thái Hạ Mộ Thanh là người có gia thế cao nhất, cũng xem như là môn đăng hộ đối với nhà họ Thi, ông Thi nhìn trúng cô ấy cho nên chọn cô ấy làm vợ của Đại gia, Đại thái thái là người đoan trang rộng lượng, làm việc cũng gọn gàng ngăn nắp và không bao giờ mắc lỗi.

Khi Hạ Mộ Thanh đến đây lần đầu, mọi hành động của cô ấy đều cứng nhắc như bị tạc ra vậy, không có chút thoải mái tự nhiên nào.

DTV

Nhị thái thái Đơn Uyển xuất thân từ một gia đình trí thức, tính tình nhu nhược hiền lành, cô ấy không bao giờ nổi nóng với người khác.

Lúc trước cô ấy là bạn học của Nhị gia, nếu như nói bọn họ tình có cảm sâu đậm nhưng bọn họ đã nhiều năm như vậy cũng không sinh thêm đứa con nào, nhưng nếu nói bọn họ có tình cảm bạc bẽo thì bọn họ lại rất tôn trọng lẫn nhau, khiến người khác khó có thể hiểu được.

Lần đầu Đơn Uyển đến nhà, cô ấy ngượng ngùng thẹn thùng, tính tình có chút không được phóng khoáng cho lắm.

Tứ thái thái, Cao Nguyên Hương, gia thế cũng không hiển hách cho lắm, là nhiếp ảnh gia cho các tạp chí thời trang ở nước ngoài, có cùng sở thích với Tứ Gia, đáng tiếc cô ta có tính cách lập dị, luôn nói chuyện gai góc, cho nên không phải là người dễ ở chung.

Lần đầu tiên cô ta đến nhà thì vô cùng cẩn thận, làm chuyện gì cũng rất căng thẳng, chỉ sợ sai sót ở chỗ nào đó.

Ba vị thái thái đều có tính cách khác nhau, mỗi người đều có điểm mạnh và điểm yếu riêng.

Còn Ngũ thái thái này, khoan nói đến gia thế, chỉ xét về ngoại hình thì có thể xem là đứng đầu, cũng khó trách mấy tiểu thiếu gia đều vô cùng trắng trẻo đáng yêu, ai nhìn cũng thấy thích.

Khuôn mặt của Ngũ thái thái đẹp như tranh vẽ, vẻ mặt thong dong, khí chất có phần giống với Ngũ gia, có một chút lạnh lùng nhàn nhạt, giống như từ chối người khác từ ngàn dặm xa, tự nhiên khiến người khác cảm thấy khó gần gũi.

Có lẽ dì Lưu đã nhìn thấy dáng vẻ kia của Ngũ gia rất nhiều lần, cho nên bây giờ nhìn thấy Ngũ thái thái tương lai cũng có dáng vẻ như vậy thì bà ấy cảm thấy hai người bọn họ có tướng phu thê.

Bà ấy nhìn Khương Chi một lúc thì cũng không cảm thấy khó gần nữa, thậm chí còn có chút thân thiết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-405.html.]

“Cám ơn.” Khương Chi không để ý đến ánh mắt giống như đang đánh giá của dì Lưu, cô cầm ly sữa hạnh nhân lên nhấp một ngụm, vào miệng thì có vị ngọt ngào và mang theo mùi thơm đặc trưng của hạnh nhân, vô cùng ấm áp, khiến cô cảm thấy tay chân đều ấm lên.

“Uống ngon lắm đúng không?” Dì Lưu cười hỏi, thấy Khương Chi gật đầu, trong lòng bà ấy càng vui hơn.

Trên lầu, bà Thi đang ngồi trong thư phòng, bà ấy gọi điện thoại cho từng người một.

Đầu tiên bà ấy gọi cho chồng mình, Thi Bỉnh Thiên, người nghe điện thoại là nhân viên cảnh vệ, vừa nghe thấy giọng nói của Ôn Hoa Anh thì anh ấy vội vàng gọi ông Thi.

“Alo? Có chuyện gì vậy?” Giọng nói của Thi Bỉnh Thiên hơi cứng ngắc.

Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên hai vợ chồng nói chuyện với nhau kể từ khi bọn họ cãi nhau lần trước.

Bà Thi ngồi thẳng lưng, giống như Thi Bỉnh Thiên đang đứng trước mặt bà ấy, giọng nói của bà ấy lạnh lùng giống như đang ra lệnh: “Về nhà ăn trưa, A Chi đến.”

Thi Bỉnh Thiên hơi khó xử: “Buổi trưa còn có cuộc họp.”

“Thích về không thì tùy, ông còn cho rằng nhà này thiếu một người như ông à?” Bà Thi tức giận mắng một câu, sau đó dứt khoát cúp điện thoại.

Thi Bỉnh Thiên nhìn chiếc điện thoại trong tay đang kêu tít tít tít liên hồi, vẻ mặt phức tạp.

“Thủ trưởng?” Nhân viên cảnh vệ thì thầm gọi một tiếng.

“Thông báo cho tham mưu trưởng, chuyện này bọn họ cứ xem mà giải quyết đi, không cần thông báo cho tôi. Chuẩn bị xe, tôi về nhà.” Thi Bỉnh Thiên đặt điện thoại xuống, dặn dò vài câu rồi sải bước đi ra ngoài.

Nhân viên cảnh vệ không dám trì hoãn, anh ấy chạy bước nhỏ đuổi theo.

Ôn Hoa Anh cúp điện thoại, tức đến mức n.g.ự.c phập phồng, bà ấy nhắm mắt lại, bình tĩnh lại rồi gọi điện đến nhà lão đại Thi Khâm Châu, người bắt máy là giúp việc trong nhà.

“Lão thái thái?” Dì giúp việc hơi căng thẳng gọi một tiếng.

“Cô nói với lão đại một tiếng, bảo cả nhà nó trưa nay về nhà ăn cơm.” Ôn Hoa Anh nghe thấy dì giúp việc gọi bà ấy là “lão” thái thái thì vô cùng khó chịu, bà ấy vốn bị Thi Bỉnh Khiêm chọc giận bực cả mình, bây giờ lại càng không vui hơn nữa, trực tiếp đưa ra tối hậu thư.

Dì giúp việc vội vàng nói: “Vâng vâng, tôi sẽ đi nói cho thái thái biết ngay.”

Ôn Hoa Anh cúp điện thoại, sau đó gọi điện thoại cho nhà lão nhị Thi Ninh Chu.

“Mẹ ạ?”

Người trả lời điện thoại là Đan Uyển, nghe giọng nói dịu dàng ở đầu bên kia điện thoại, cuối cùng bà Thi cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, bà ấy nói: “A Chi đã đến Bắc Kinh rồi, con bé và lão ngũ cùng về nhà, trưa nay con và lão nhị dẫn đứa nhỏ về nhà ăn cơm nhé.”

“A Chi về nhà rồi sao?” Đan Uyển sửng sốt một chút, cô ấy cũng biết chuyện Khương Chi sẽ đến Bắc Kinh, nhưng không ngờ lão ngũ cũng không gọi điện thông báo một tiếng mà về thẳng nhà luôn.

“Ừm, trưa về nhà ăn cơm đi.” Bà Thi không muốn nói thêm gì nữa, bà ấy nhìn đồng hồ rồi nói: “Mẹ không nói nữa, mẹ phải đi mua thức ăn về nấu cơm đây, trưa nay con muốn ăn gì?”

Đan Uyển nhẹ nhàng mỉm cười: “Mẹ hỏi A Chi đi, lần đầu em ấy đến nhà, chắc là căng thẳng lắm.”

Ôn Hoa Anh nói: “Được, mẹ biết rồi, không nói nữa.”

Nói xong, bà Thi dứt khoát cúp điện thoại.