Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 604








Khương Chi nắm tay Thi Liên Chu khẽ lắc, cô cười nhẹ một tiếng rồi thương hại nhìn Tưởng Nguyên Trinh: “Một thiên kim tiểu thư tốt như vậy thì không chịu làm, cứ nhất quyết muốn làm một người đàn bà ấy chanh chua bám dính không chịu buông tha, chẳng trách Thi Liên Chu không thích cô, nếu như tôi là anh ấy, tôi cũng không thèm để ý đến một người phụ nữ nôn nóng muốn dâng mình như cô đâu.”

Vẻ mặt Tưởng Nguyên Trinh vô cùng hung dữ, hận không thể ăn tươi nuốt sống Khương Chi.

Cô ta quát đến nỗi khàn cả giọng: “Cô biết cái gì? Chỉ cần là anh ấy, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì! Cô không hiểu tôi yêu anh ấy đến nhường nào đâu! Tôi yêu anh ấy hơn cô! Cô dựa vào đâu để chỉ trích tôi chứ?”

Khương Chi cười cười, bình tĩnh nói: “Thật sao? Cho nên cô cố ý tìm người cưỡng h.i.ế.p g.i.ế.c tôi, chính là vì anh ấy sao?”

“Ha ha ha, cưỡng h.i.ế.p rồi g.i.ế.c cô sao? Không không, cô suy nghĩ quá đơn giản, tôi muốn hủy hoại thanh danh của cô! Tôi muốn Thi Liên Chu biết cô là thứ giầy rách, thứ lăng loàn mà ai cũng có thể làm chồng cô được! Với lòng kiêu ngạo của anh ấy, sao còn cần cô nữa chứ?

“Cô yên tâm, lần này tôi thất bại, không có nghĩa là lần tiếp theo tôi vẫn thất bại, chúng ta cứ đợi đó mà xem.”

Một tia giễu cợt hiện lên trên khuôn mặt tái nhợt của Tưởng Nguyên Trinh, cô ta nói xong thì đứng thẳng lưng, sau đó lái xe rời đi.

Thi Liên Chu quay đầu lại, ánh mắt nhàn nhạt, anh nhìn chiếc xe đang lao vút đi, môi mím chặt, có mấy phần lệ khí sắc nhọn hiện lên trên khuôn mặt anh.

“Này.” Khương Chi xòe bàn tay về phía anh.

Một cây bút.

Nói chính xác thì đó là một bút ghi âm.

Đuôi lông mày của Thi Liên Chu khẽ nhúc nhích, anh không nhận lấy cây bút mà kéo Khương Chi đi vào sân.

Sau khi vào nhà, Khương Chi đặt bút ghi âm lên bàn rồi đi vào bếp nấu bữa sáng, hai cốc sữa đậu nành ngũ cốc, một đĩa dưa chua và bánh trứng gà mềm mại thơm ngon, sau khi chạy bộ buổi sáng, lại ăn thêm một bữa sáng nóng hổi, đây là thói quen cuộc sống vừa quy luật vừa hoàn mỹ.

Thi Liên Chu ngồi ở bàn ăn, nghịch cây bút trong tay.

“Đổi lại một chữ ‘cút’, nếu như anh đã biết rồi thì em cũng không cần phải giấu nữa. Đúng, là em đã sai người làm hại Khương Chi đó, vậy thì sao chứ? Hai người có chứng cứ không?”

“Không có chứng cứ thì anh có thể làm gì em chứ? Em không chỉ muốn đối phó với cô ta một lần, sau này em còn sẽ g.i.ế.c cô ta!”

DTV

“...”

Từng lời nói của Tưởng Nguyên Trinh đều bị máy ghi âm ghi lại, giọng điệu hung hăng dữ tợn của cô ta khiến bất cứ ai nghe xong đều phải dựng tóc gáy.

Thi Liên Chu híp nửa mắt, anh vô cùng hứng thú nhìn bút ghi âm trong tay.

Khương Chi bưng bữa sáng ra, nhìn thấy Thi Liên Chu đang nghiên cứu bút ghi âm, cô nói: “Nếu như anh muốn thì em có thể cho anh mấy cây, đây có thể coi là bằng chứng không?”

Tưởng Nguyên Trinh là một nhân vậy rất khó dây vào, lại không thể nào xem thường được.

Cô ta nhìn thấy Thi Liên Chu thì sẽ phát điên, trước mắt xem như bọn họ đã xé rách da mặt rồi, trong trường hợp này cô cũng không cần phải khách sáo, cho dù cô ta là vợ chính thức của Thi Liên Chu trong tiểu thuyết thì sao chứ, khi cô ta muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cô thì cô cũng không thể mềm lòng được.

Khương Chi chỉ không biết lần này có thể khiến người luôn nhảy nhót như Tưởng Nguyên Chinh offline hay không.

Nhưng mà, có bút ghi âm và tên côn đồ kia, nhân chứng vật chứng đều đã đầy đủ, cho dù không g.i.ế.c được cô ta, thì cô cũng có thể khiến cô ta không còn khả năng lật mình nữa.

Thi Liên Chu dùng ngón tay thon dài gõ gõ bút ghi âm, môi mỏng khẽ mở: “Em đừng để chuyện của Tưởng Nguyên Trinh ở trong lòng, anh sẽ xử lý, chúng ta ăn sáng trước đi.”

“Vâng.” Khương Chi gật đầu đồng ý.

Giữa vợ chồng vẫn cần phải tin tưởng lẫn nhau, dựa vào những gì Tưởng Nguyên Trinh đã làm thì cô nghĩ Thi Liên Chu sẽ không nhân từ nương tay.

Tất nhiên, từ “nhân từ nương tay” không hề thích hợp với con người Thi Liên Chu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-404.html.]

Hai người ăn sáng một cách thoải mái, sự quấy rầy của Tưởng Nguyên Trinh hoàn toàn không ảnh hưởng đến khẩu vị của bọn họ.

Ăn sáng xong, bọn họ cũng nên về đại viện để đón mấy đứa nhỏ rồi.

Khương Chi đang mua sắm trong cửa hàng hệ thống, cô chọn mua một vài món quà, những lễ tiết nên có thì không thiếu một cái nào.

Thi Liên Chu cau mày, giọng nói của khá lạnh lùng: “Không cần khách sáo như vậy đâu, đón đứa nhỏ xong thì về luôn.”

Lông mày của Khương Chi cong cong: “Đây là lần đầu tiên gặp cha mẹ chồng, thật mới mẻ.”

Thi Liên Chu nhìn nụ cười vui vẻ ngọt ngào trên khuôn mặt cô, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt anh bỗng nhiên tiêu tan, sau đó anh cũng chiều theo ý cô.

Sau khi thu xếp xong, hai người lái xe đến đại viện.

Đại viện.

Lính gác hai bên nhìn thẳng, lưng thẳng tắp như cây tùng, nghiêm túc trang nghiêm, khiến người ta không dám đến gần

Thi Liên Chu tỏ vẻ bình tĩnh dừng ở cửa để bọn họ tiến hành kiểm tra theo thông lệ, lính gác đều biết anh là lão ngũ của nhà họ Thi, người không kiêng kỵ bất cứ chuyện gì nên bọn họ nào dám ngăn cản lâu hơn?

Xe đi vào đại viện vô cùng thuận lợi.

Khuôn mặt Khương Chi thong dong bình tĩnh, không hề hoảng sợ chút nào.

Thành thật mà nói, nơi này cũng rất xa xôi đối với cô, cho dù kiếp trước hay kiếp này, dù thành tích có lớn đến đâu thì cô cũng khó có thể đến gần trung tâm quyền lực này, nhưng mà, cô là người đã từng c.h.ế.t một lần rồi, có gì cần phải sợ nữa chứ?

Hơn nữa, lần này cô đến, cô chỉ coi nơi này là nhà của cha mẹ Thi Liên Chu, không có gì khác.

Xe dừng lại, Thi Liên Chu xuống xe, anh lấy quà Khương Chi mang theo từ trong cốp xe ra, mặc dù cô mua quà trong cửa hàng hệ thống, nhưng tất cả đều đạt tiêu chuẩn quà tặng của thời đại này, đường nâu, đường trắng, bánh kem.

Khương Chi cũng không hành xử khác người, cho nên đặc biệt mua một số hộp quà cao cấp mang đến đây.

Thi Liên Chu một tay xách quà, một tay nắm tay Khương Chi rồi đi vào nhà.

Khương Chi không hề căng thẳng chút nào, dọc đường cô còn rảnh rỗi nhìn ngắm những đồ trang trí xung quanh, những món đồ này đều mang phong cách rất Trung Hoa, khắp nơi đều là đồ đạc làm bằng gỗ, nhưng cũng giống như thân phận của họ, mấy món đồ này cũng tỏa ra hơi thở nghiêm trang đến mức khiến người ta nể sợ.

Ôn Hoa Anh đang ngồi trên ghế sô pha nghe kịch, bà ấy nghe thấy tiếng động thì ngơ ngác nhìn ra cửa rồi sửng sốt một lát, sau đó không nhịn được mà nhảy lên từ ghế sô pha: “A Chi! A Chi đến rồi à?”

Giọng nói của Ôn Hoa Anh khá lớn, đôi mắt phượng của bà ấy cũng rất có tin thần, bất cứ khi nào Khương Chi gặp bà ấy thì bà ấy đều tỏ ra vô cùng nhiệt tình.

Bà ấy vội vàng bước đến nắm tay Khương Chi, ý cười trong mắt bà ấy giống như muốn tràn ra ngoài vậy, trong lòng bà ấy, ngoại trừ Khương Chi ra thì không người nào có thể trở thành con dâu út của bà ấy.

Khương Chi mỉm cười gọi một tiếng: “Mẹ.”

Bà Thi có tính tình rất tốt, bà ấy rất nhiệt tình cho nên cô cũng rất thích bà ấy.

“Ừ! Vết thương của con thế nào rồi? Còn đau không? Lát nữa mẹ sẽ gọi bác sĩ của cha con đến khám cho con nhé, nếu không thì mẹ thật sự không yên tâm, vết thương do đạn b.ắ.n này là vết thương khó lành nhất đó.”

Ôn Hoa Anh nắm tay Khương Chi không chịu buông ra, từng câu từng chữ đều thể hiện sự đau lòng.

Khương Chi cười lắc đầu: “Không sao nữa rồi, mẹ đừng lo lắng.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, con mau ngồi xuống đi, con nói cho mẹ biết, sao hai đứa đến Bắc Kinh mà không nói trước với mẹ một tiếng chứ, mẹ còn biết để mình đón hai con về nhà!” Ôn Hoa Anh kéo Khương Chi rồi ngồi xuống ghế sô pha, giọng điệu hơi tức giận.