Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 602




Từng cái hôn dồn dập rơi vào cổ Khương Chi.

Tiếng thở dốc to, rõ của Thi Liên Chu vang lên, Khương Chi ôm anh giống như ôm lấy chiếc thuyền lá.

Từng tia sáng màu vàng nhạt của buổi chiều như màu vỏ quýt chiếu lên chiếc giường lớn xốc xếch, nhịp tim của Khương Chi và Thi Liên Chu giao hòa với nhau, xoa dịu sự nhạy cảm của nhau.

Thi Liên Chu nhìn chằm chằm vào Khương Chi, môi mỏng kề sát môi cô.

Môi đỏ của Khương Chi hé mở, da thịt trắng nõn bị nhiễm một tầng ửng đỏ, giống như biến thành một ao nước xuân đầy sức sống.

Tình trạng kịch liệt này kéo dài mãi cho đến khi ánh trăng lên đầu cành cây mới kết thúc.

Thi Liên Chu rủ mắt xuống, anh nhìn Khương Chi ngủ say trong vòng tay mình, ánh mắt anh thâm trầm mà lưu luyến.

Khương Chi vòng cánh tay ôm Thi Liên Chu, gương mặt trong lúc chìm vào giấc ngủ của cô vô yên tĩnh.



Yến Lâm Uyển.

Tưởng Nguyên Trinh ngồi trên ghế sô pha, nhìn Tưởng Hạo đang mở tủ lạnh, lục tìm đồ ăn trong đó thì nhắm mắt lại.

Mấy ngày nay cô ta vẫn đang chờ đợi cơ hội nhưng Tưởng Hạo cũng không phải kẻ ngu, nên cũng không chạm vào những đồ vật đã qua tay của Tưởng Nguyên Trinh, sự phòng ngừa thế này giống như Tưởng Nguyên Trinh không phải chị họ của hắn mà là một tên sát thủ sẽ lấy mạng hắn bất cứ lúc nào.

Tưởng Hạo cầm bánh mì ngồi trên ghế sô pha, mở túi đóng gói ra rồi tiện tay ném vỏ túi xuống đất, cười nói: “Chị họ, có người đàn ông ở trong nhà có phải rất có cảm giác an toàn không?”

Tưởng Nguyên Trinh nghiến răng, cứng đờ nói: “Bao giờ ảnh chụp mới đến?”

Cô ta đã chờ đợi nhiều ngày nay như vậy nhưng không thấy động tĩnh gì, tiền cũng đã đưa, lẽ nào tên này muốn nuốt riêng số tiền đó?

Nghĩ như vậy Tưởng Nguyên Trinh căng thẳng vô cùng. Với nhân phẩm của Tưởng Hạo mà nói, cô ta cảm thấy rất có khả năng đó.

Tưởng Hạo nhíu mày không vui, hắn cắn bánh mì, giọng nói lạnh lùng: “Thế nào? Chị họ cho rằng tôi đang gạt chị sao?”

Tưởng Nguyên Trinh khựng lại, cô ta thu hồi lại vẻ mặt tức giận của mình nhưng vẫn nghi ngờ hỏi: “Anh hai nhà họ Thi đã quay lại thủ đô báo cáo công tác từ nhiều ngày trước rồi, tính theo thời gian mà nói, lẽ ra bọn họ phải ra tay từ lâu, ảnh chụp cũng phải đến tay rồi mới đúng, có phải đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi không?”

Cô ta biết được thời gian Thi Ninh Chu quay về thủ đô từ chỗ Thi Lam Chu nên mới cố ý dặn dò hắn phải chờ Thi Ninh Chu rời khỏi nơi đó mới ra tay.

Thứ nhất cô ta sợ mình bị phát hiện, thứ hai là sợ sẽ làm ảnh hưởng đến vị trí của mình trong mắt người nhà họ Thi.

Cô ta đã muốn gả cho Thi Liên Chu, vì vậy phải để mắt đến tất cả người thân và bạn bè của anh, cô ta còn không tiếc bỏ ra biết bao công sức đến đó nịnh nọt nhưng đáng tiếc qua nhiều năm nay cũng không có được hiệu quả gì, cũng may vẫn còn một Thi Lam Chu ngu xuẩn bị cô ta nắm trong lòng bàn tay.

Trong tương lai Thi Lam Chu sẽ trở thành một vũ khí sắc bén cho cô ta sử dụng, không phải sao?

Tưởng Hạo không nhịn được khoát tay, đứng dậy quay về phòng: “Có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? Toàn chuyện bé xé to. Cứ chờ là được!”

Tưởng Nguyên Trinh nhìn theo bóng lưng của hắn, ánh mắt cô ta như chứa chất độc.

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa đã vang lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-402.html.]

Trong nháy mắt Tưởng Nguyên Trinh thu hồi biểu cảm lại, cô ta đứng dậy đi mở cửa nhưng vẫn không quên đi đến trước cửa phòng của Tưởng Hạo, dặn dò hắn không được phép ra ngoài.

Cô ta nghe thấy tiếng “ừ” hậm hực của Tưởng Hạo truyền ra từ bên trong thì hít sâu một hơi, đi ra mở hé cửa.

Trước cửa là Thi Lam Chu xách một giỏ trái cây tươi, cô ta nhìn Tưởng Nguyên Trinh qua khe hở, không biết thế nào mà Thi Lam Chu luôn cảm thấy dường như giữa hai đầu lông mày của Tưởng Nguyên Trinh không còn sáng sủa như trước kia, trái lại còn là sự u ám rất khó miêu tả.

Thi Lam Chu sững sờ, cô ta thốt lên trong vô thức: “Nguyên Trinh?”

DTV

Đồng tử của Tưởng Nguyên Trinh co lại, bàn tay nắm chốt cửa càng siết chặt hơn nhưng trên mặt lập tức lộ ra ý cười, cô ta mở rộng cửa, cười nói: “Chị Lam Chu, hôm nay trễ thế này rồi, sao chị còn rảnh rỗi đến đây?”

Thi Lam Chu cũng không khách sáo, cô ta vừa bước vào cửa đã thay đổi dép lê đi trong nhà, xách theo cái giỏ trái cây đi thẳng vào phòng khách.

Cô ta vừa đi vừa nói: “Chị mới vừa làm việc xong thì nhận được điện thoại của bà cụ, chuyện nhà họ Thi, thật sự khiến người ta phiền lòng.”

Tưởng Nguyên Trinh nhìn thoáng qua căn phòng Tưởng Hạo đang ở, cô ta thở ra một hơi hỗn loạn, cười trả lời: “Chuyện nhà họ Thi sao? Thế nhưng chị là con gái duy nhất của dì Ôn, còn có chuyện gì có thể khiến chị phiền lòng?”

Thi Lam Chu ngồi trên ghế sô pha, liếc mắt nói: “Đừng nói nữa, còn chẳng phải chuyện xấu của lão ngũ thì là gì?”

Vừa nghe đến hai chữ “lão ngũ”, tinh thần của Tưởng Nguyên Trinh như bị kéo căng, cô ta ngồi xuống cạnh Thi Lam Chu, nắm tay Thi Lam Chu nói: “Chuyện của Liên Chu sao? Chuyện gì vậy ạ?”

Thi Lam Chu nghe thấy sự căng thẳng trong giọng nói của Tưởng Nguyên Trinh thì hơi dừng lại, cô ta cũng ảo não.

Trước kia, mỗi khi Thi Lam Chu nhe thấy chuyện phiền lòng trong nhà mình thì thường chạy đến chỗ Tưởng Nguyên Trinh giải tỏa, mỗi lần như thế, Tưởng Nguyên Trinh luôn giúp tâm trạng cô ta bình phục lại, thậm chí còn có thể dỗ dành cô ta vui hơn, vì vậy mà Thi Lam Chu luôn vui vẻ chạy đến đây.

Hôm nay cũng thế, trong vô thức cô ta đã chạy đến nơi này nhưng vừa nghĩ lại thì cảm thấy chuyện này không khác gì lưỡi d.a.o cứa vào lòng Tưởng Nguyên Trinh nên trong thoáng chốc Thi Lam Chu như á khẩu, không biết mình có nên nói ra miệng hay không.

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy ạ?” Tưởng Nguyên Trinh nhìn chằm chằm vào Thi Lam Chu, chỉ ước gì có thể lập tức cạy miệng cô ta ra để lấy được điều mình muốn biết.

Thi Lam Chu khó khăn rời ánh mắt đi nhưng cô ta lập tức nhìn thấy giấy gói bánh mì rơi trên sàn nhà và một số mẩu bánh vụn, cô ta không khỏi nghi ngờ liếc nhìn Tưởng Nguyên Trinh.

Tưởng Nguyên Trinh là một người thích sạch sẽ. Thế này là thế nào?

Thi Lam Chu ngẩng đầu nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện ngôi nhà luôn gọn gàng, chỉnh tề xưa nay lại lộ ra vẻ lộn xộn ở khắp nơi.

Thi Lam Chu lập tức nghĩ đến những lời mà mình đã nói trước khi trở về vào lần trước, trong thoáng chốc cô ta đã hiểu ra, vì vậy mà ánh mắt nhìn Tưởng Nguyên Trinh cũng trở nên phức tạp, sau đó Thi Lam Chu nhỏ nhẹ nói: “Nguyên Trinh, có phải em không bỏ được lão ngũ nên trong lòng rất khó chịu đúng không?”

Cả người Tưởng Nguyên Trinh cứng đờ nhưng lập tức lộ vẻ cô đơn, mất mát, cúi đầu xuống, giọng nói run rẩy: “Chị Lam Chu, em… Mấy ngày nay, cảm xúc của em không được tốt, chị cũng biết rồi đó.”

Thi Lam Chu thở dài, vỗ lên bàn tay cô ta, nói: “Em đừng suy nghĩ quá nhiều mà làm hại đến sức khỏe mình, lão ngũ sẽ không đau lòng đâu. Em hãy chăm sóc mình cho tốt, sức khỏe tốt mới có thể làm những việc khác.”

Tưởng Nguyên Trinh không nói chuyện, rủ mắt xuống che giấu vẻ tự giễu trong đáy mắt mình.

Đúng vậy. Đừng nói là làm hại đến sức khỏe mà cho dù cô ta có c.h.ế.t thì Thi Liên Chu vẫn không thèm nhìn đến cô ta.

Nghĩ lại thì cô ta đã mến mộ Thi Liên Chu nhiều năm như vậy, tấm lòng của cô ta giống như trở thành một trò cười, thế mà sự cố gắng nhiều năm qua của cô ta lại không bằng một người phụ nữ chỉ mới xuất hiện bốn năm năm trong cuộc đời anh, cộng thêm mấy đứa bé, Khương Chi đã có thể chiếm lấy lòng anh, có thể leo lên vị trí cao mà cô ta đã leo nhiều năm nhưng vẫn không tới.

Thật đáng buồn!