Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 601






Sở Khác im lặng, không lên tiếng nữa.

Tạ Lâm đứng một bên im lặng lắng nghe mà không dám chen mồm vào nhưng trong lòng anh ấy vẫn nơm nớp lo sợ, vì đây là đề tài cấm kỵ.

Khương Chi không biết mọi người ở bên ngoài đang luẩn quẩn vì vấn đề cấm kỵ, rất nhanh sau đó cô đã làm xong món giò heo kho.

Giò heo kho là món ăn của Quảng Đông, tuy béo nhưng không ngán, món ăn vừa thơm vừa ngon.

Sở Khác cũng thuộc tín đồ ăn uống giống như Tiểu Qua, vừa nhìn thấy món giò heo kho vẫn còn bốc khói nghi ngút, mùi thơm lan tỏa trong không khí thì nước bọt đã đua nhau chảy xuống, lúc này anh ấy đã hoàn toàn quên mấy lời không dễ nghe của Thi Liên Chu vừa rồi.

“Chị dâu nấu cơm ngon quá!” Sở Khác “ồ” một tiếng, há to miệng cắn một miếng giò heo lớn. Giò heo vừa vào miệng đã mềm ra, tuy béo mà không hề ngấy, vừa mềm lại vừa dai, hơi dính khiến người ta nhớ mãi.

Khương Chi không những làm một phần cho Sở Khác và Thi Liên Chu, mà Tạ Lâm cũng có phần.

“Cảm ơn bà chủ. Bả chủ nấu ăn ngon quá!” Tạ Lâm bưng bát cơm có giò heo kho lên, trong nháy mắt anh ấy đã cười toe toét, chỉ thấy răng mà không thấy mắt.

Tạ Lâm nhìn gương mặt xinh đẹp đang mỉm cười của Khương Chi, trong thoáng chốc anh ấy không khỏi bắt đầu nhớ lại lần đầu tiên mình gặp cô, trong lòng cũng cảm thấy thổn thức.

Lần đầu tiên gặp Khương Chi, khi đó cô vẫn là một người phụ nữ nông thôn phổ thông ở phòng bệnh bên cạnh, đến bây giờ cũng chỉ mới qua mấy tháng mà đã vượt lên trở thành bà chủ của anh ấy, còn sinh cho ông chủ bốn đứa bé. Chậc! Số phận này, bản lĩnh này khiến người ta không thổn thức cũng khó.

Một bữa cơm thế này, cả chủ lẫn khách đều vui vẻ.

Sở Khác ăn cơm xong thì kiểm tra vết thương của Khương Chi một lần nữa, sau đó dặn dò vài lời, rồ mới rời đi.

Trước khi đi, Sở Khác cũng không quên ném cho Thi Liên Chu một câu: “Vấn đề kinh doanh dược phẩm phải chờ tin tức của cậu.”

Sở Khác mang túi xách lên, thoải mái rời đi, Tạ Lâm cũng trở về công ty bận bịu công việc của mình, trong ngôi nhà lớn cũng chỉ có một mình Khương Chi và Thi Liên Chu, vì cả ngày đã đi đường mệt mỏi nên hai người họ quyết định lên giường nghỉ ngơi.

Khương Chi ôm eo Thi Liên Chu, cô nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Tâm trạng anh không tốt à?”

Sắc mặt Thi Liên Chu vẫn như thường nhưng bàn tay anh nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Chi, anh siết chặt đến mức đầu ngón tay đã chuyển thành trắng bệch.

Thi Liên Chu mở to mắt, môi mỏng hé mở, nói một câu mà không hề có chút gợn sóng nào: “Anh đã từng đi lính, từ rất nhiều năm trước.”

Khương Chi khẽ gật đầu, cô ngước mắt nhìn vòng cung mờ nhạt của hàm dưới của anh: “Em biết.”

Cô đã biết chuyện này từ miệng của Mạnh Lam, trong tiểu thuyết anh vẫn là một đạo diễn, còn những nghề nghiệp khác thì chưa từng được nhắc đến nên Khương Chi không biết quá nhiều về Thi Liên Chu như trong tưởng tượng của cô.

Dù sao thì tình tiết trong tiểu thuyết cũng chỉ là những hình ảnh thu nhỏ, còn đây là một thế giới chân thật.

Hầu kết của Thi Liên Chu bỗng trượt lên trượt xuống, anh kiềm chế cảm xúc mãnh liệt để bình tĩnh nói: “Mạnh Lam và anh trai của cậu ấy là Mạnh Dần đều là chiến hữu của anh nhưng Mạnh Dần đã hy sinh anh dũng trong lúc làm nhiệm vụ vì một âm mưu.

“Anh liều mạng báo thù cho cậu ấy nhưng đáng tiếc ông cụ ở nhà chỉ cần dùng mấy câu, dùng mấy mạng sống đã hy sinh vì âm mưu này mà đổi lại nhiều lợi ích, vốn dĩ Mạnh Lam được hưởng những lợi ích đó nhưng cậu ấy cũng rời khỏi quân đội, đi theo anh.”

“Sau cùng, những lợi ích kia lại thuộc về nhà họ Thi bọn anh.”

Dứt lời, khóe môi Thi Liên Chu cong lên, tạo thành nụ cười châm biếm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-401.html.]

Khương Chi khẽ giật mình, cô cảm nhận được cơn chấn động trong lồng n.g.ự.c của Thi Liên Chu, trái tim cô cũng nhói lên, Khương Chi ôm chặt anh.

Thi Liên Chu không đẩy cô ra, đầu chôn vào cổ của Khương Chi, siết chặt eo cô. Giờ phút này, anh yếu đuối như một đứa bé, trong đầu như đang nhớ lại một buổi chiều ấm áp nhưng rồi lại khiến anh ấy chìm một khoảng đen tối mù mịt ở mười năm về trước.

[“Cha, đó là Mạnh Dần! Sao cha có thể làm thế?” Thuở thiếu thời, gương mặt của Thi Liên Chu vẫn còn ôn hòa hơn, vẫn còn nét rạng rỡ, sáng sủa, cách xa vẻ quyết tuyệt, lạnh lùng như bây giờ.

“Đồng chí Thi Liên Chu! Đây là quyết định của tổ chức, con không có quyền xen vào!” Thi Bỉnh Thiên mặc quân phục thẳng thớm trên người, quân hàm treo từng hàng tỏa ra sự sự lộng lẫy mà băng giá.

Thi Liên Chu ở thuở thiếu thời đối diện với cha mình, trên gương mặt tươi sáng là vẻ bất khuất, dữ tợn.

Anh đã quyết định, cho dù quốc gia không trả thù cho Mạnh Dần thì anh ấy sẽ tự mình làm!

Thi Liên Chu đứng thẳng tắp, tự ý rời đi nhưng lời nói lạnh lùng, cứng rắn của Thi Bỉnh Thiên đã vang lên từ phía sau: “Thi Liên Chu, con là người nhà họ Thi, con phải luôn ghi nhớ gia huấn của nhà họ Thi, không được làm gia tộc hổ thẹn, không được làm ra những chuyện sỉ nhục gia tộc, như vậy không những làm hại chính con, hại gia đình chúng ta, mà thậm chí còn làm hại đến quốc gia. Làm bất cứ việc gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận, không được làm theo ý mình để rồi khi xảy ra chuyện cũng không thể cứu vãn được!”

“Mạnh Dần đã chết!”

“Điều con cần suy nghĩ chính là cái c.h.ế.t của Mạnh Dần có thể mang lại điều gì cho người sống mà không phải chỉ mãi nghĩ đến bầu nhiệt huyết kia! Điều đó có thể làm được gì?”

“Thi Liên Chu, con nên trưởng thành rồi! Trưởng thành làm một sĩ quan đủ tư cách mà không phải giống một đứa bé muốn làm cái gì thì làm! Lẽ nào con đã quên tất cả những gì cha đã dạy khi con còn bé rồi sao?”

“Thi Liên Chu, con nên trưởng thành rồi!”]

Trong đầu Thi Liên Chu không ngừng vang lên câu nói “Thi Liên Chu, con nên trưởng thành rồi”, câu nói này như cơn ác mộng đeo bám anh, khiến anh phải giật mình thức giấc biết bao đêm, kèm theo đó là hình ảnh cơ thể Mạnh Dần bị nổ tung khiến m.á.u trong người anh cũng trở thành lạnh lẽo.

Khương Chi ôm cơ thể run rẩy của Thi Liên Chu, môi đỏ mím chặt.

Cô không biết phải an ủi anh thế nào nên chỉ có thể vuốt mái tóc đen đã xốc xếch của anh.

Chiến hữu có thể tin cậy vào nhau, sống c.h.ế.t cũng gắn bó với nhau đã c.h.ế.t nhưng gia tộc mình lại chiếm lấy lợi ích, cô không thể nào hiểu được cảm giác này, bởi vì nếu đổi vị trí là mình, Khương Chi sợ rằng cô cũng sẽ đưa ra quyết định giống như Thi Bỉnh Thiên.

Người cũng đã chết, có thể chiếm được nhiều lợi ích như vậy cũng không có gì đáng trách.

Nhưng nhìn thấy một Thi Liên Chu luôn không thể hiện cảm xúc gì lại đau khổ như vậy thì trái tim của cô cũng đau nhói, mà cảm giác đồng cảm này khiến cô không biết phải làm gì.

DTV

Hai bàn tay của Khương Chi dán lên mặt Thi Liên Chu, đối diện với gương mặt anh, nhìn vào mắt anh.

Cô nhìn vào đôi mắt phượng đỏ au của anh, nhỏ giọng thì thầm: “Em ở đây.”

An ủi kiểu này có lẽ cũng vô ích, chuyện đã qua lâu rồi nói thêm điều gì cũng uổng công, để trong lòng được dễ chịu hơn thì báo thù cho Mạnh Dần, thế nhưng muốn báo thù cho Mạnh Dần thì bản thân phải mạnh hơn, nếu không tất cả đều chỉ là nói suông mà thôi.

Khương Chi cúi đầu, môi đỏ dán lên cánh môi nhỏ của Thi Liên Chu.

Sợi tóc đen của cô rơi xuống đầu vai anh, trên đó vẫn còn hương cỏ tươi thoang thoảng.

Thi Liên Chu nhìn gương mặt trắng nõn, đôi mắt hạnh, môi đỏ, không chỗ nào không đẹp gần trong gang tấc, nhưng điều anh yêu nhất lại là linh hồn tràn đầy tin tưởng và yêu anh sâu đậm trong đôi mắt cô.

Cảm xúc mãnh liệt trong lòng hiếm khi được làm dịu, giống như anh đã tìm được một lối ra cho mình.