Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 599




Lúc xe lái đến xưởng luyện thép, Hồ Vĩnh Chí đã vác một cái bao lớn đứng ở cổng ra vào, Triệu Ngọc Phương và Hồ San San không có ở bên cạnh anh ấy.

“Chị dâu, chính là anh ta phải không?” Sở Khác nhìn thoáng qua thăm dò, hỏi Khương Chi.

Khương Chi ừ một tiếng.

Xe dừng lại, Hồ Vĩnh Chí lên xe, anh ấy hơi không được tự nhiên mà ngồi trên ghế lái phụ.

Những năm qua, tuy Hồ Vĩnh Chí cũng có kiến thức nhưng thời đại lúc này đã có sự khác biệt lớn, ở trong xưởng luyện thép nấu cơm cho vợ con đã nhiều năm nên trên người anh ấy không còn dáng vẻ kiêu ngạo như trước kia nữa, vì vậy bây giờ được ngồi trong xe hơi tốt thế này, lại còn được ngồi chung một xe với những người xuất thân từ tầng lớp thượng lưu khiến Hồ Vĩnh Chí không tránh được cảm thấy hồi hộp.

Khương Chi nhìn Hồ Vĩnh Chí, hỏi thăm: “Chị Ngọc Phương đi làm rồi sao?”

Ban đầu Hồ Vĩnh Chí khẽ gật đầu nhưng sau đó lại bắt đầu, thấp giọng nói: “Trong xưởng thép xảy ra án mạng nên tạm thời phải ngừng việc sản xuất, cô ấy cũng bị cảnh sát gọi đi lấy lời khai. Người nhà của Dư Hồng Mai nhận được thông báo nên lập tức kéo nhau đến đây, lúc này vẫn còn làm ầm ĩ trong xưởng…”

Nhắc đến người nhà của Dư Hồng Mai thì Hồ Vĩnh Chí cũng phải nhíu mày.

Anh ấy thật sự chưa từng thấy hạng người vô tình, m.á.u lạnh lại hung hăng càn quấy như những người đó, một đám người ồn ào không ngừng nghỉ, không mau đưa t.h.i t.h.ể đã cứng ngắc của Dư Hồng Mai về quê chôn cất mà cắm đầu đòi xưởng luyện thép phải chịu trách nhiệm, phải bồi thường một khoảng tiền, còn đòi một vị trí làm việc trong xưởng.

Dáng vẻ như đỉa hút m.á.u của bọn họ thật sự khiến người ta được mở rộng tầm mắt, giống như người c.h.ế.t đi chỉ là một con ch.ó trong nhà bọn họ.

Sau khi nghe xong, môi đỏ của Khương Chi hơi mím lại, lúc cô vừa muốn mở miệng nói thì trong đầu lại lóe lên một ánh sáng.

Dư Hồng Mai có c.h.ế.t cũng chưa hết tội, theo bản tính tham tiền của cô ta, chỉ sợ người nhà của cô ta cũng không thua kém bao nhiêu.

Trong chuyện này, nói không chừng cũng có thể giải quyết riêng.

Khương Chi chỉ cần chi chút tiền, đả thông mấu chốt trong đó thì Cận Phong Sa chỉ cần ngồi tù mấy năm, nếu biểu hiện tốt thì cũng có thể được thả ra sớm hơn.

Nếu dùng tiền mà có thể đổi được một mạng cho Cận Phong Sa thì xem như cũng đáng giá.

Dù sao người mẹ già của Cận Phong Sa cũng đã mất rồi, anh ấy có sức khỏe và kỹ thuật làm thép, cộng thêm bản tính lương thiện, mặc dù anh ấy hơi nhu nhược và quá kìm nén nhưng nhân phẩm khá ổn.

Nếu có thể cứu Cận Phong Sa ra, trong tương lai cũng xem như có thêm một nhân tài dưới tay mình.

Vả lại dù không cần cân nhắc đến những phẩm chất này của Cận Phong Sa thì chỉ riêng việc anh ấy đã từng cứu Tiểu Ngự, đối xử với Tiểu Ngự không khác gì con trai ruột của mình cũng đủ khiến Khương Chi muốn ra tay cứu anh ấy.

Tình cảm của Tiểu Ngự dành cho Cận Phong Sa quá sâu, cô không hy vọng cậu bé sẽ vì cái c.h.ế.t của Cận Phong Sa mà sinh lòng tiếc nuối.

Khương Chi hơi nheo mắt lại nói: “Sở Khác, dừng xe đi!”

Sở Khác giật mình, trong vô thức, cậu ấy đã đạp phanh rất nhanh.

Khương Chi nhìn về phía Hồ Vĩnh Chí nói: “Hôm nay tạm thời anh không cần đến thủ đô nữa, tôi sẽ giúp anh đổi vé máy bay, anh tạm thời ở lại huyện Thấm này, xử lý chuyện của Cận Phong Sa. Anh hãy thương lượng với người nhà của Dư Hồng Mai, tiền nong thế nào anh cứ tự mình thương lượng với bọn họ là được.”

Hồ Vĩnh Chí giật mình: “Bà chủ?”

Khương Chi bình tĩnh rút một vạn đồng từ trong túi của mình ra, đưa cho Hồ Vĩnh Chí, nói: “Anh cầm số tiền này, nếu vẫn chưa đủ thì đến nhà xuất bản lấy thêm ở chỗ của Phó Đông Thăng, sau khi xử lý xong chuyện thì anh hãy đến thủ đô.”

Hồ Vĩnh Chí nhìn một vạn đồng được xếp gọn gàng, ngay ngắn trong tay mình, anh ấy hít vào một hơi khí lạnh.

Số tiền này đâu phải số tiền nhỏ, cho dù cả nhà Dư Hồng Mai có lòng tham lớn thế nào cũng không dám mở miệng đòi một vạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-399.html.]

Nghĩ như vậy, Hồ Vĩnh Chí vội từ chối nói: “Bà chủ, bấy nhiêu đây là nhiều lắm rồi. Cô yên tâm! Giao việc này cho tôi xử lý là được, chỉ là bọn họ cũng không dám mở miệng yêu cầu một vạn đồng lớn thế này đâu.”

Trên gương mặt xinh đẹp của Khương Chi vô cùng bình tĩnh: “Tôi muốn tuyệt đối không được xảy ra bất kỳ sai sót nào.”

Hồ Vĩnh Chí nghiêm túc, không tiếp tục từ chối nữa, anh ấy nhận tiền, rồi trịnh trọng nói: “Bà chủ yên tâm!”

Hồ Vĩnh Chí cầm tiền xuống xe, Sở Khác lại lái xe vào đại lộ.

Khương Chi nhìn Hồ Vĩnh Chí đứng trước cổng xưởng luyện thép qua kính chiếu hậu, đôi môi đỏ của cô hơi mím chặt, trong đôi mắt đẹp lại vô cùng bình tĩnh.

Sở Khác nhìn thoáng qua Khương Chi qua kính chiếu hậu, lại nhìn đến Thi Liên Chu, anh ấy do dự nói: “Chị dâu cần gì phải bỏ gần tìm xa như vậy?”

Thật ra chỉ cần Thi Liên Chu nói mấy câu, vận dụng một vài mối quan hệ là có thể thả Cận Phong Sa ra, nếu dùng tiền giải quyết riêng mà Cận Phong Sa vẫn phải ngồi tù thì cần gì phải làm vậy?

Thái độ của Thi Liên Chu vẫn không vui không giận, giống như anh hoàn toàn không cảm thấy lạ trước sự lựa chọn của Khương Chi.

Khương Chi hé miệng nói: “Vấn đề mà có thể dùng tiền để giải quyết thì không còn gọi là vấn đề nữa, vấn đề mà dùng quyền lực để xử lý thì đều là chuyện phiền phức cả.”

Sở Khác không phải kẻ ngu, chỉ nói một câu như thế là anh ấy đã hiểu rõ.

Sở Khác cười nói: “Quả nhiên chị dâu đã cân nhắc sâu xa.”

Khương Chi không nói tiếp, cô nhắm mắt tựa vào đầu vai Thi Liên Chu, tạm thời không cần quan tâm chuyện ở huyện Thấm và trấn Đại Danh nữa.

Thi Liên Chu trở tay, bao bọc bàn tay của Khương Chi trong lòng bàn tay mình, để cô tùy ý nhắm mắt dưỡng thần.

Sở Khác lái xe, đảo mắt nhìn thấy hình ảnh hai vợ chồng gắn bó thắm thiết qua kính chiếu hậu thì bĩu môi, trong mắt lộ vẻ cực kỳ hâm mộ. Anh ấy sắp trở thành người đàn ông bước vào tuổi trung niên rồi, các anh em đều có vợ có con nhưng mình thì vẫn còn cô đơn.

Thế nhưng vừa nghĩ đến chuyện trở lại thủ đô là có thể lập tức nhìn thấy bốn đứa con trai của Thi Liên Chu thì Sở Khác lại nhếch miệng cười.

Nói thế nào thì anh ấy cũng được lên chức làm chú rồi, không phải sao?



Chuyến bay đến thủ đô rất bình yên, trên đường đi không hề xảy ra sóng gió gì.

DTV

Sân bay thủ đô.

Tạ Lâm đã đến sân bay chờ sẵn, vừa nhìn thấy Thi Liên Chu và Khương Chi nắm tay nhau đi ra, trên mặt anh ấy đã đầy ý cười, chào đón: “Ông chủ, bà chủ, hoan nghênh hai vị về nhà!”

Vừa nói xong, Tạ Lâm đã vội vàng nhận hành lý trong tay Thi Liên Chu.

Khương Chi đi lại trong sân bay Bắc Kinh vào những năm 80, cô cảm giác nơi này và sân bay ở bốn mươi năm sau với sự phát triển của khoa học giống như hai thế giới, sân bay hiện tại vẫn còn mang hơi thở của Bắc Kinh cổ xưa.

Hầu hết những người có thể đi máy bay vào những năm 80 đều là người có thân phận, địa vị, mà hành khách trên máy bay thường không nhiều người Trung quốc, phần lớn vẫn là những người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh.

Vừa ra khỏi sân bay, một cơn gió khô lạnh thổi qua mặt mọi người, trong không khí còn thoảng mùi than.

Bên ngoài sân bay có dán lụa đỏ, phía trên in khẩu hiệu bằng chữ lớn màu trắng: “Kiên trì theo chủ nghĩa quốc tế vô sản và ủng hộ dân tộc, nhân dân bị áp bức trong cuộc đấu tranh chống chủ nghĩa đế quốc, chống chủ nghĩa thực dân, chống chủ nghĩa bá quyền!”

Trên một con đường ngay cạnh sân bay còn mở “cửa hàng kiều hữu”.