Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 594




“Cái gì?” Sau khi Khương Chi nghe xong, đồng tử có chút co rút.

Thời đại này quan hệ nam nữ hỗn loạn, tham nhũng, mặc dù không bị bắt lại, lưu đày như trước, nhưng mất việc là chuyện nhỏ, không ngờ chỉ trong mấy ngày, Cận Phong Sa lại gây ra chuyện lớn như vậy.

“Mấy ngày nay, chuyện của Cận Phong Sa đã lan truyền rộng khắp nhà máy rồi, nhà máy cũng đã cách chức anh ấy. Cô nói xem, cuối cùng anh ấy cũng đợi được thăng chức, nhưng lại bị người vợ mới cưới trong nhà khiến cho hỏng bét, hai ngày nay anh ấy cũng không bước ra ngoài nửa bước, cả ngày chỉ ru rú ở trong nhà, tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này chứ?”

Nói đến chuyện này, sắc mặt của Triệu Ngọc Phương có chút phức tạp.

Con người của Cận Phong Sa rất tốt, mặc kệ anh ấy không có liên quan gì đến Khương Chi, chỉ xét về nhân phẩm của anh ấy thì cô ấy cũng không hy vọng số phận anh ấy lại nghiệt ngã như vậy, rõ ràng là người tốt, tại sao lại không thể cưới được một người vợ hiền huệ, sống một cuộc sống bình dị chứ?

Ánh mắt Khương Chi lóe lên, trong lòng cô liên tiếp nảy ra một số ý nghĩ.

Cô trầm ngâm một lúc, nói: “Bắt gian, Cận Phong Sa ngoại tình với ai?”

Triệu Ngọc Phương suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nghe nói là một cô gái trẻ ở cùng thôn với Cận Phong Sa, gần đây mới được tuyển vào làm việc trong nhà máy, nghe nói cô ấy được Cận Phong Sa giúp đỡ, tên là Cận…..Cận gì nhỉ?”

“Cận Giai Giai.” Khương Chi mím môi, nói tiếp lời của cô ấy.

Triệu Ngọc Phương vỗ tay nói: “Ôi chao, đúng rồi! Tên là Cận Giai Giai! Đúng vậy, chính là cô gái đó!”

Khương Chi lắc đầu hỏi: “Cận Giai Giai đâu rồi?”

“Tôi cũng không biết, hình như cô ấy vị người trong thôn bắt về rồi, nghe nói trong nhà cô ấy đã không còn ai cả, nếu không cũng sẽ xấu hổ c.h.ế.t mất.” Triệu Ngọc Phương lắc đầu, sau đó thở dài.

“Xấu hổ? Hai người họ đều chỉ là người bị hại thôi.” Ánh mắt Khương Chi sâu thẳm như hồ nước, giọng điệu có chút giễu cợt.

Không ngờ cô lại nhìn nhầm, Dư Hồng Mai làm sao có thể là một người phụ nữ nông thôn bình thường thấy tiền là sáng mắt chứ?

Cô ta rõ ràng là một người phụ nữ rắn rết âm mưu muốn g.i.ế.c chồng và lừa tiền lừa công việc.

Dư Hồng Mai biết Cận Phong Sa không có tình cảm gì với cô ta, nhân lúc anh ấy dẫn theo Tiểu Ngự rời nhà trở lại huyện Thấm thì đã g.i.ế.c c.h.ế.t bà cụ đang sống dở c.h.ế.t dở trong nhà, nhân cơ hội đến nhà máy luyện thép.

Có lẽ ban đầu cô ta cũng không muốn âm mưu hại Cận Phong Sa, nhưng khi cô ta nhìn thấy Cận Giai Giai đi theo chồng mình từ Lan Hương đến huyện Thấm, lại ghen tị vì Cận Phong Sa giúp Cận Giai Giai tìm việc, cho nên mới đưa ra quyết định, muốn làm một vụ lớn.

Ở thời đại này, bất cứ ai có quan hệ bất chính sẽ bị dư luận công kích tập thể và khinh thường.

Hễ là ai có chút phẩm giá đều sống không nổi, Cận Phong Sa chỉ cần không còn trên đời này nữa, Dư Hồng Mai có thể đương nhiên mà đòi nhà máy bồi thường, cho dù vì chuyên môn kỹ thuật không thể tiếp quản được công việc của Cận Phong Sa, cũng có thể thuận lợi có được một công việc có khoản thu nhập tương đương với công việc kia, vừa được thăng chức, có tiền, chồng lại đã chết, cớ sao cô ta lại không làm chứ?

Sở dĩ cô có ý nghĩ như vậy là bởi vì biết Cận Phong Sa không thích Cận Giai Giai, không thể nào có quan hệ khác giới gì với cô ấy cả.

Tuy rằng Cận Giai Giai thích Cận Phong Sa, nhưng cô ấy không có dũng khí làm ra chuyện như vậy, hơn nữa cô ấy cũng nhận thức rõ hậu quả của chuyện đó, là người theo đuổi trung thành của Cận Phong Sa, cô ấy chắc chắn sẽ không làm ra chuyện gây tổn hại đến lợi ích của Cận Phong Sa, cho nên, chuyện hai người xảy ra chuyện kia, cũng chỉ có thể là do người khác giăng bẫy.

Thành thật mà nói, hiện giờ không ai ngoài Dư Hồng Mai có thể làm ra được việc như vậy.

Hơn nữa, nếu như những suy đoán này của cô là chính xác, vậy thì tình tiết trong tiểu thuyết cũng coi như sáng tỏ.

Tại sao Tiểu Ngự, đứa trẻ ỷ lại Cận Phong Sa như vậy lại dễ dàng đi theo Thi Liên Chu như vậy, cũng hiểu được tại sao thằng bé lại là đứa trẻ thất học, bất cần đời, giống như là bị bệnh tâm lý như vậy?

Trong tiểu thuyết, có lẽ Cận Phong Sa cũng đã trải qua hoàn cảnh tương tự như bây giờ.

Anh ấy không thể chịu nổi nữa, đã c.h.ế.t đi giống như mong muốn của Dư Hồng Mai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-394.html.]

Tiểu Ngự vẫn luôn lớn lên bên cạnh Dư Hồng Mai, mãi cho đến mười tuổi mới được Thi Liên Chu tìm thấy và mang về, lúc đó tính cách đã định hình rồi, hơn nữa, có Tưởng Nguyên Trinh cố ý dẫn đường và phủng sát, việc thằng bé trở thành một tay ăn chơi bị người người chán ghét cũng là chuyện hết sức bình thường.

Đột nhiên, Khương Chi nheo mắt lại nói: “Chị vừa nói……Cận Phong Sa đã hai ngày chưa ra ngoài rồi?”

Triệu Ngọc Phương và Hồ Vĩnh Chí đều giật nảy cả người, người trước mở miệng đáp lại: “Ừ……Đúng vậy, sao vậy, Có vấn đề gì à? Mấy ngày nay cũng có lãnh đạo đến gõ cửa hỏi thăm, nhưng không ai trả lời, không biết có phải là đã rời khỏi nhà máy, quay trở về thôn hay không.”

Khương Chi cau mày, quay người chạy về phía nhà của Cận Phong Sa.

“Bà chủ Khương sao vậy?” Triệu Ngọc Phương có chút khó hiểu.

Hồ Vĩnh Chí cũng không phải kẻ ngốc, suy nghĩ một chút, sắc mặt lập tức thay đổi, nói: “Em ở nhà trông San San, anh đi theo bà chủ! Có lẽ Cận Phong Sa đã xảy ra chuyện rồi!”

Anh ấy nói xong, cũng đuổi theo Khương Chi.

Sắc mặt của Triệu Ngọc Phương tái nhợt hai tay nắm chặt lại, có chút lo lắng nắm lấy tay nắm cửa.

Khương Chi chạy thẳng đến trước cửa nhà Cận Phong Sa, vỗ mạnh vào cửa nói: “Cận Phong Sa! Cận Phong Sa!”

Bên trong không có một chút tiếng động nào, bàn tay của Khương Chi vô thức chạm vào hông, kể từ khi bị trúng đạn, cô gần như chưa bao giờ để s.ú.n.g rời khỏi người, nhưng mà việc nổ s.ú.n.g trong khu vực ký túc xá công nhân của nhà máy thép, rõ ràng không phải một lựa chọn khôn ngoan.

Lúc này, Hồ Vĩnh Chí cũng chạy theo đến đây, hỏi: “Bà chủ?”

Khương Chi nheo mắt, đứng sang một bên, nói to: “Phá cửa!”

“Phá cửa??” Hồ Vĩnh Chí sửng sốt, nhưng nhìn căn phòng không hề có bất kỳ tiếng động nào, anh ấy cắn răng, giơ chân đá mạnh vào cửa.

Đùng một tiếng, âm thanh cực kỳ lớn.

DTV

Hàng xóm xung quanh đều mở đèn, giọng nói tràn đầy oán giận nói: “Đêm hôm khuya khoắt, còn có để người khác ngủ hay không thế?”

Mọi người vừa đi ra liền nhìn thấy Khương Chi và Hồ Vĩnh Chí đang đứng trước cửa nhà Cận Phong Sa, hai người đang nghĩ cách đá văng cánh cửa kia, hành động hung hăng đó khiến cho mọi người bị dọa sững sờ, đang làm gì thế? Xâm nhập nhà dân bất hợp pháp sao?

Nhưng mà mọi người đều quen biết Khương Chi và Hồ Vĩnh Chí, trong đám người có người lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Trên trán Hồ Vĩnh Chí tràn đầy mồ hôi, anh ấy sống cuộc sống bình yên trong mấy năm, sức lực đã sớm không còn được như trước nữa, mặc dù cánh cửa không phải được làm bằng gỗ tốt, như muốn đá văng cửa rõ ràng vẫn có chút khó khăn.

Anh ấy lau mồ hôi, quay người lại nói: “Cận Phong Sa đã xảy ra chuyện, mong mọi người cùng nhau chung sức giúp một chút!”

“Đã xảy ra chuyện?”

Mọi người đều nghĩ đến những tin đồn lan truyền trong nhà máy thép mấy ngày qua, tất cả đều hoảng sợ nhìn nhau.

Mặc dù bọn họ đều có chút thờ ơ, dù sao nhân phẩm của Cận Phong Sa có vấn đề, đã xảy ra chuyện gì cũng không thể trách người khác được, nhưng nghĩ đến chuyện phòng bên cạnh đã có người chết, trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi.

Một lúc sau, có hai người đàn ông khỏe mạnh đi ra từ trong đám đông, trong tay cầm theo búa, giúp đỡ Hồ Vĩnh Chí phá cửa.

Vừa mở cửa ra, một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi họ.

“Mùi gì thế? Thối muốn chết!” Có người cau mày, vẻ mặt chán ghét nói.