Cô sắp đến Bắc Kinh, đương nhiên phải đến nói với Hồ Vĩnh Chí một tiếng, anh ấy nhất định phải cùng cô đến Phan Gia Viên ở Bắc Kinh, cô cũng có thể đi kiểm tra thử các cửa hàng cổ vật Bắc Kinh, xem tình hình kinh doanh cổ vật trong thời đại này ra sao.
Thi Liên Chu nhìn cô một cái, anh đứng dậy nói: “Anh đi chung với em.”
Khương Chi lắc đầu: “Không cần, em tự đi được, anh và Sở Khác cứ ở nhà đi, anh đưa chìa khóa xe cho em là được rồi.”
Thi Liên Chu cau mày, dùng đuôi mắt cong dài để nhìn cô.
Khương Chi cười không nói gì.
“Về sớm một chút.” Thi Liên Chu đưa chìa khóa xe cho cô, cau mày mà nói.
“Được!” Khương Chi đồng ý, thay giày rồi đi ra ngoài.
Sở Khác có hứng thú nhìn Thi Liên Chu, người đang nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt không vui, anh ấy bắt chéo chân, vui vẻ nói: “Được đó lão ngũ, cậu bị cô ấy nắm chặt đó nhỉ, nếu như mấy cô gái ái mộ cậu nhìn thấy cảnh tượng này, trái tim của bọn họ nhất định sẽ vỡ ra thành từng mảnh đó.”
Giọng nói hơi đùa cợt trêu ghẹo của Sở Khác, khiến đôi mắt phượng của Thi Liên Chu nhíu lại một nửa, liếc nhìn anh ấy
“Được rồi, tôi sai rồi, tôi sai rồi còn không được sao?” Sở Khác vội vàng giơ tay nhận sai, anh ấy đổi chủ đề: “Gần đây Bắc Kinh quản lý rất nghiêm ngặt, quan chức cấp cao cứ thỉnh thoảng lại mở một cuộc họp lớn, chuyện ở Hồng Kông cậu đã nghe nói chưa? Có liên quan gì đến cậu không vậy?”
Nhắc đến chuyện ở Hồng Kông, vẻ mặt Sở Khác lại trở nên nghiêm túc hơn.
Sở khác nghĩ đến chuyện Thi Liên Chu đến Hồng Kông một thời gian trước, trong lòng anh ấy có một loại dự cảm không tốt, anh ấy luôn cảm thấy bi kịch của nhà họ Hoắc có liên quan đến anh chàng này, nếu không sao lại trùng hợp như vậy, bên này có người trúng đạn, bên kia có người c.h.ế.t ngay?
Anh ấy biết tính tình của Thi Liên Chu, cứ nhìn Thi Liên Chu quan tâm Khương Chi đến mức nào thì biết, người làm tổn thương Khương Chi, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt, coi chừng trở thành chim đầu đàn đó.”
Thi Liên Chu chậm rãi uống trà xanh, anh cũng không bình luận gì về chuyện này.
Sở Khác rung chân, anh ấy vui sướng khi thấy người khác gặp họa mà nói: “Hồng Kông đã bình yên quá lâu, nhất là nhà họ Hoắc kia, suốt ngày cứ huênh hoang khoe mẽ, ha hả, một khi chủ nhà mất rồi, bọn họ còn đắc ý cái rắm ấy!”
Hầu hết những thế gia Bắc Kinh đều không thể chịu nổi hành vi chân chó sính ngoại của những thế gia ở Hồng Kông.
Thi Liên Chu hơi nhướng mày, anh nói với giọng bình tĩnh: “Gần đây nhà họ Tưởng có động tĩnh gì không?”
Sở Khác nhìn Thi Liên Chu từ trên xuống dưới, khó hiểu mà hỏi: “Nhà họ Tưởng? Cậu hỏi nhà họ Tưởng làm gì?” Sau khi hỏi xong, anh ấy lại tiếp tục nói với ánh mắt tinh quái: “Chẳng lẽ bây giờ cậu hối hận rồi, cảm thấy hứng thú với Tưởng Nguyên Trinh kia rồi sao? Hì, cậu không sợ chị dâu nhỏ c.h.ặ.t đ.ầ.u cậu xuống làm ghế ngồi à?”
Thi Liên Chu cau mày, anh nhìn Sở Khác với ánh mắt lạnh lùng.
Sở Khác cười toe toét, dùng tay làm động tác kéo khóa miệng.
“Nhà họ Tưởng gần đây... Không có nhiều chuyện gì mà, cậu cũng biết cả nhà đó rồi mà, làm việc bình thường, chức vụ không lớn cũng không nhỏ, trong gia tộc không có người xuất chúng, ngược lại còn thích ăn chơi tiêu xài, nếu không nhờ vào ông Tưởng nhà bọn họ thì có thể chống đỡ đến bây giờ sao?
Sở Khác chặc lưỡi, trong lời nói của anh ấy thể hiện sự khinh thường với gia tộc chỉ biết dựa vào bóng râm của tổ tiên này.
“Tôi nghe nói gần đây có một người thuộc dòng chính của nhà họ Tưởng cướp tiền, vô tình g.i.ế.c người rồi vào tù, sau khi nhà bọn họ nộp tiền bảo đảm cho cậu ta ra ngoài thì cậu ta cũng không thành thật, cục cảnh sát đã tìm kiếm mấy ngày rồi nhưng vẫn không tìm thấy cậu ta, cũng không biết đang trốn ở đâu nữa, dù sao cũng không phải thứ tốt đẹp gì.”
Sở Khác vô cùng mẫn cảm với tin tức tin đồn ở Bắc Kinh, số lượng tin tức anh ấy thu thập được rất nhiều, đương nhiên là biết rõ nhiều chuyện.
Thi Liên Chu nheo mắt lại, trầm tư nói: “Không tìm thấy người sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-393.html.]
“Cậu thấy hứng thú à? Chính là cái tên Tưởng Hạo kia, con trai duy nhất của chú Tưởng Nguyên Trinh, em họ của cô ta. Tôi nghe nói nhà họ Tưởng cũng đang tìm kiếm cậu ta và định đưa cậu ta ra nước ngoài, đỡ mắc công cứ dăm ba ngày cậu ta lại gây chuyện, nhưng mà bọn họ đã tìm mấy ngày rồi mà vẫn không tìm thấy người.”
Sở Khác kể lại mọi chuyện.
Thi Liên Chu đột nhiên cười khẽ, giọng nói của anh có chút ý vị sâu xa: “Không tìm được người, khá tốt”
“Có ý gì?” Sở Khác khó hiểu.
“Không có gì, đánh cờ không?” Thi Liên Chu đứng dậy đi đến thư phòng.
Sở Khác lập tức quăng chuyện của Tưởng Hạo ra sau đầu, lúc anh ấy đi theo Thi Liên Chu còn không nhịn được mà phàn nàn: “Tôi đánh cờ kém như vậy, sao anh cứ tìm tôi đánh cờ hoài vậy? Đánh bại tôi có cảm giác thành tựu lắm à?”
...
Khương Chi đến xưởng luyện thép một cách suôn sẻ, cô không hề gặp bất kỳ nguy hiểm nào.
Cô đỗ xe rồi bước vào xưởng luyện thép.
Nhà của Hồ Vĩnh Chí.
Triệu Ngọc Phương mặc quần áo mùa thu, khoác áo khoác ngoài, hình như đang chuẩn bị đi ngủ, cô ấy mở cửa nhìn thấy người bên ngoài liền ngạc nhiên nói: “Bà chủ Khương? Sao cô lại đến đây muộn như vậy? Vết thương của cô không sao đó chứ?”
Cô ấy vội vàng đón Khương Chi vào nhà.
Hồ Vĩnh Chí đang ngâm chân, nghe thấy vợ gọi ba chữ “Bà chủ Khương”, anh ấy bắt đầu luống cuống lau chân rồi vội vàng đứng dậy.
Khương Chi xua tay, cười nói: “Đừng bận nữa, tôi đến đây chỉ để nói một tiếng, ngày mai tôi định đến Bắc Kinh, anh có muốn đi cùng tôi không?”
Hồ Vĩnh Chí ngẩn người ra, sau đó nói: “Ngày mai đi? Tôi có thể đi cùng cô, nhưng còn vết thương của cô thì sao?”
Khương Chi lắc đầu, giơ cánh tay lên rồi nói: “Đã không còn nghiêm trọng nữa, nếu như anh muốn đi, vậy thì sáng sớm ngày mai anh cứ đứng ở cổng xưởng luyện thép đợi, đến lúc đó tôi sẽ đón anh cũng đi.”
“Được!” Hồ Vĩnh Chí gật đầu.
Khương Chi gật đầu: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi về trước đây, hôm nay anh nghỉ ngơi sớm đi.”
Hồ Vĩnh Chí đang định tiễn Khương Chi ra ngoài thì thấy Triệu Ngọc Phương do dự, sau đó anh ấy nhớ đến chuyện xảy ra với nhà Cận Phong Sa, nhưng khi anh ấy nghĩ đi nghĩ lại thì chuyện đó không liên quan gì đến Khương Chi, anh ấy nháy mắt với Triệu Ngọc Phương, bảo cô ấy đừng lo chuyện bao đồng nữa.
Khương Chi đương nhiên nhìn thấy hai người trao đổi ánh mắt với nhau, cô đại khái có thể đoán ra được chuyện gì, nghĩ đến Tiểu Ngự, cuối cùng cô vẫn hỏi một câu: “Cận Phong Sa xảy ra chuyện gì vậy?”
DTV
Cô định đón Tiểu Ngự về đây rồi thì sẽ đưa cậu bé đến nhà Cận Phong Sa, đồng thời tiện thể giải quyết người phiền phức như Dư Hồng Mai.
Triệu Ngọc Phương là người không thể nào nhịn được, cô ấy nói “Mẹ Cận Phong Sa, bà lão khó dây vào kia, đã c.h.ế.t hai ngày trước rồi! Cậu ấy về nhà chuẩn bị hậu sự rồi đón người vợ là Dư Hồng Mai đến đây, không ngờ mới hai ngày đã xảy ra chuyện rồi.”
Lông mày Khương Chi khẽ động, ra hiệu cô ấy tiếp tục nói.
Triệu Ngọc Phương có chút khó mở miệng, thấp giọng nói: “Để Dư Hồng Mai bắt gian... Trên... Trên giường.”