Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 591




Thi Liên Chu trầm ngâm: “Các chương trình truyền hình bây giờ hầu hết là phim chính kịch, có rất ít phim truyền hình cổ trang như vậy, giống như “Anh Hùng Xạ Điêu” của em vậy, có lẽ kịch bản này có thể mở một hướng đi mới, khởi xướng một thời đại mới cho ngành giải trí.”

Đây chính là người ngoài ngành xem náo nhiệt, người trong ngành thấy con đường, Thi Liên Chu là chuyên gia trong lĩnh vực này, cho nên anh vẫn rất nhạy cảm.

DTV

Khương Chi gật đầu nói: “Đúng là cái lý này, nếu được thì chúng ta bắt đầu chọn diễn viên phù hợp rồi tiến hành quay phim, tốt nhất là kịp chiếu vào dịp hè.”

Đời trước, “Hoàn Châu Cách Cách” là bộ phim truyền hình nổi tiếng nhất những năm 1990, hầu hết mọi người trên đường phố đều bàn tán về nó, sau đó có đủ loại poster, decal, sticker, ảnh thẻ,... của “Hoàn Châu Cách Cách” xuất hiện, cho dù hình dung rằng bộ phim này nổi tiếng khắp cả nước thì cũng không quá đáng.

“Ừ.” Thi Liên Chu đáp lại một tiếng.

Khương Chi suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Lựa chọn diễn viên trong đoàn phim thế nào vậy?”

Cô chưa từng tham gia vào giới giải trí cho nên không hề biết gì về chuyện này, nhưng mà cô nghĩ đến sau này Tiểu Qua nhà mình sẽ bước vào giới giải trí, trở thành một đại minh tinh, cô liền không nhịn được mà muốn hỏi thêm vài câu.

Thi Liên Chu liếc cô một cái: “Em có suy nghĩ gì à?”

Khương Chi cười ha hả: “Em có thể có suy nghĩ gì chứ?”

“Xem như anh chưa hỏi.” Khóe môi Thi Liên Chu giật giật, nụ cười trên mặt anh nhìn thế nào cũng thấy có sự mỉa mai trong đó.

Khương Chi mím môi, một lúc lâu sau mới dời mắt, trầm giọng nói: “Khi anh lựa chọn diễn viên, em có thể đến đó xem không?”

Lúc này Thi Liên Chu không nhìn cô, đôi mắt hẹp hơi khép lại, anh nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Xí, keo kiệt.” Khương Chi trợn mắt trắng rồi giận dữ quay đi, cô vừa mới quay người, một cánh tay mảnh khảnh khỏe mạnh vòng qua eo cô, cẩn thận ôm lấy cô, chỉ sợ chạm vào vết thương trên vai cô.

Cuộc sống hạnh phúc ở nơi này vẫn tiếp tục được duy trì cho đến khi Sở Khác ghé thăm.

Sở Khác đeo một chiếc balo lớn trên lưng, thậm chí ngay khi anh ấy không cười thì khóe môi vẫn nhếch lên, tạo cảm giác dễ chịu như được tắm gió xuân.

Anh ấy trông có vẻ mệt mỏi sau chặng đường dài, nhìn thấy Thi Liên Chu mở cửa thì anh ấy bực bội trợn mắt trắng: “Tôi vừa nghe cậu gọi đã vội vàng chạy đến đây ngay, chị dâu nhỏ thế nào rồi?”

Thi Liên Chu nghiêng người, để Sở Khác đi vào, anh thấp giọng nói: “Chuẩn bị đến Bắc Kinh, có cậu ở đây thì yên tâm hơn.”

Sở Khác trợn to hai mắt, khóe miệng giật giật.

“Chỉ có một mình cậu dám sai bảo tôi như vậy thôi.” Sở Khác đặt túi lớn xuống, chậc chậc mấy tiếng rồi than vãn.

Sở Khác đường đường là cháu đích tôn của nhà họ Sở nhiều đời hành nghề y, ngày thường được người khác cung phụng anh ấy còn chê phiền, nhưng bây giờ thì hay lắm, chỉ vì một cuộc điện thoại mà vội vàng chạy đến đây làm bác sĩ đi theo trên đường cho người ta.

Thi Liên Chu nhún vai không bày tỏ ý kiến.

Anh lấy chai nước trong tủ lạnh ra đưa cho Sở Khác, sau đó ngồi xuống ghế sô pha.

Sở Khác mở nắp, uống vài ngụm rồi nhìn quanh: “Chị dâu nhỏ của tôi đâu?”

Thi Liên Chu châm một điếu thuốc, bình tĩnh nói: “Ngủ trưa.”

“Ngủ trưa??? Giờ này sao??” Sở Khác ngạc nhiên thốt lên, anh nhìn ánh hoàng hôn bên ngoài với ánh mắt phức tạp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-391.html.]

“Cậu có ý kiến à?” Thi Liên Chu cau mày, nhìn Sở Khác với ánh mắt nghiêm khắc pha lẫn không vui.

“Ha ha ha, tôi nào dám có ý kiến gì?” Sở Khác xua tay liên tục, tiện thể làm ra tư thế đầu hàng.

Anh ấy do dự một lúc, sau đó thở dài, nhìn Thi Liên Chu với vẻ mặt vui sướng khi thấy người khác gặp họa, trêu chọc nói: “Lão ngũ, cậu mà cũng có thời điểm này sao? Chẳng phải lúc trước cậu ghét kiểu người lười biếng lãng phí thời gian này nhất sao?”

Sắc mặt Thi Liên Chu bình tĩnh, giống như chưa từng nói câu này: “Có à?”

Sở Khác cười lắc đầu, anh ấy hoàn toàn phục người chị dâu nhỏ này rồi.

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, người chị dâu nhỏ này sinh ra để đánh bại lão ngũ, cô có thể khiến Ngũ gia nhà họ Thi vốn cao quý xa cách cam tâm tình nguyện làm người chồng nội trợ chăm sóc cô nhiều ngày như vậy, còn khom lưng cúi đầu vì cô, không thể không khiến người khác bội phục được.

Anh ấy còn dám khẳng định rằng, nếu mấy người bọn họ dám nói bất cứ điều gì trêu chọc hoặc thiếu tôn trọng chị dâu nhỏ, lão ngũ sẽ trở mặt với bọn họ ngay lập tức.

Khương Chi ngủ trưa dậy thì đi xuống lầu, nhìn thấy Sở Khác đang ngồi trong phòng ăn, đang há to miệng ăn mì.

Sở Khác vừa ăn vừa gật đầu, liên tục khen ngợi: “Không tệ, lão ngũ, cậu đúng là làm việc gì cũng có thiên phú hơn người khác, nhìn cậu nấu món mì này ngon như vậy, dựa theo tay nghề của cậu, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho chị dâu nhỏ.”

“Yo, chị dâu nhỏ dậy rồi!” Sở Khác nuốt một ngụm mì lớn, ngẩng đầu nhìn Khương Chi đang đi xuống lầu, vội vàng đứng dậy khách sáo chào hỏi, sau đó vô cùng bối rồi mà dùng tay lau nước canh dính trên khóe miệng.

Thi Liên Chu cau mày chán ghét.

“Sở Khác? Sao anh lại đến đây?” Trí nhớ của Khương Chi rõ ràng không tệ, cô vẫn nhớ rõ người này đã tham dự hôn lễ của Lê Đăng Vân ở thành phố Thanh, hình như anh ấy là bác sĩ.

Trong nguyên tác, Sở Khác không phải là nhân vật quan trọng, trong trí nhớ của cô, hình như cô chỉ đọc lướt qua tên tuổi của anh ấy, không có cảm giác tồn tại, cho nên muốn nói y thuật của anh ấy tốt đến mức nào, thì chắc cũng chỉ là loại bình thường thôi.

“Bác sĩ bình thường” Sở Khác nghe thấy câu hỏi của Khương Chi, thì vui vẻ trợn mắt trắng, anh ấy trêu chọc nói: “Có người nào đó lo lắng rằng chị dâu sẽ đau đầu hay phát sốt trên đường đến Bắc Kinh sẽ không an toàn, cố ý gọi tôi về đây làm bác sĩ đi theo hai người.

Khương Chi hơi giật mình: “Đến Bắc Kinh? Khi nào?”

Mấy ngày nay cô sống cuộc sống bình yên với Thi Liên Chu, cho nên đã quên rất nhiều chuyện ở thế giới bên ngoài, cô còn vứt chuyện mấy đứa nhỏ đã được đưa đến Bắc Kinh ra sau đầu, đôi mắt hạnh của Khương Chi hơi lóe lên, nhất thời có chút chột dạ trong lòng.

Thi Liên Chu vẫy tay với cô, bình tĩnh nói: “Ngày mai.”

“Được.” Khương Chi gật đầu, nhắc đến chuyện này, cô thật sự có hơi nhớ mấy đứa nhỏ.

Cô ngồi xuống bên cạnh Thi Liên Chu, nhìn Sở Khác ngồi đối diện, khách sáo nói: “Vậy thì anh vất vả rồi.”

Sở Khác cười nói: “Chị dâu nói gì vậy, đây là chuyện tôi nên làm, nên làm mà.”

Sau khi anh ấy ăn uống no đủ, Khương Chi cũng pha một ấm trà xanh mang đến, ba người ngồi bên bàn ăn, uống trà trò chuyện.

Sở Khác là một người có tính nhiều chuyện, bọn họ nói chuyện chưa được mấy câu thì anh ấy đã nhắc đến chuyện hôn nhân rối ren gần đây của Lê Đăng Vân.

“Nhà họ Lê vì cuộc hôn nhân này mà trở thành trò cười của cả Bắc Kinh, gần đây bọn họ sống ẩn dật, từ khi về đến giờ tôi vẫn chưa gặp lại Lê Minh kia. Nghe nói Trương Nhân nhập viện không được mấy ngày đã c.h.ế.t rồi, ừm, cũng thật đáng thương.” Sở Khác lắc đầu, hơi thở dài.

Nói xong, Sở Khác cũng không đợi Khương Chi và Thi Liên Chu trả lời, anh ấy lại vô cùng bất mãn mà nói: “Còn hai người nữa, sao hôm đó lại chạy nhanh như vậy? Lúc tôi phản ứng lại thì hai người đã rời khỏi thành phố Thanh rồi.”