Hai người họ vừa dứt lời thì Tạ Lâm cũng gõ cửa, bước vào. Anh ấy vừa nhìn thấy Khương Chi thì vội vàng cười nói: “Bà chủ không có gì đáng ngại nữa chứ? Cô không biết đâu, vừa nhìn thấy cô hôn mê bất tỉnh đã khiến ông chủ lo lắng không thôi.”
Tạ Lâm thật sự không kịp chờ đợi chỉ muốn giúp ông chủ của mình chiếm lấy hảo cảm, thế mà ánh mắt của Thi Liên Chu cũng chưa từng nhìn đến anh ấy.
Khương Chi nở nụ cười, nhìn Thi Liên Chu, trong mắt cô lộ ý chế nhạo.
Tạ Lâm nịnh nọt nói thêm mấy lời hữu ích, sau đó mới nhìn Thi Liên Chu, nói: “Ông chủ, cảnh sát đã đến đây.”
Thi Liên Chu và Khương Chi nhìn nhau: “Anh đi xử lý.”
Khương Chi khẽ gật đầu.
Rất nhiều người đã nghe thấy tiếng s.ú.n.g vang lên ở xưởng luyện thép, bây giờ đang trong giai đoạn quan trọng để giải giới nhưng đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy, thật sự đã gây sự chú ý lớn, vả lại cô cũng không hề rời khỏi huyện Thấm nên bị cảnh sát tìm đến cửa cũng là chuyện dễ hiểu.
Chẳng qua đã có Thi Liên Chu ở đây nên cô không cần lê “cơ thể yếu đuối” của mình đến sở cảnh sát lấy khẩu cung làm gì.
Lúc trấn Đại Danh chìm trong giai đoạn gió nổi mây vần thì bốn đứa bé đã được Mạnh Lam đưa đến thủ đô một cách an toàn.
Dưới sự bày mưu tính kế của Thi Liên Chu, người đồng hành với bốn đứa bé cũng không ít, bao gồm cả tên cầm đầu của đám lưu manh muốn làm bậy với Khương Chi cũng bị kéo về thủ đô, chỉ chờ Thi Liên Chu quay lại thủ đô sẽ xử lý.
Thủ đô.
Mạnh Lam chở bốn đứa bé vào đại viện.
Bà cụ đã nhận được tin từ sớm nên đi lại trong phòng khách không ngừng, bà ấy bận rộn chuẩn bị thứ này, một lúc sau lại chuẩn bị thứ khác, dường như vẻ vui mừng, phấn khởi chưa từng biến mất trên gương mặt bà ấy.
Thi Bỉnh Thiên ngồi trên ghế sô pha, trên mặt đeo kính mắt, đọc sách trong tay mình nhưng đọc hết nửa ngày cũng chưa lật được một trang nào.
“Ôi, sao còn chưa tới thế này?” Ôn Hoa Anh nhón chân lên, nhìn ra ngoài qua cửa sổ, trong miệng lẩm bẩm.
“Được rồi, ngồi xuống đi! Bà đi đi lại lại làm tôi chóng mặt quá, lúc nào đến thì sẽ đến thôi, sốt ruột cái gì?” Thi Bỉnh Thiên đặt quyển sách lên bàn, lấy kính xuống, giọng nói như có vẻ bất đắc dĩ.
Ôn Hoa Anh liếc ông ấy, cười nhạo nói: “Hứ! Chắc ông không sốt ruột đâu nhỉ? Nếu không sốt ruột thì sao nửa ngày rồi còn chưa lật được một trang báo nào?”
Sắc mặt Thi Bỉnh Thiên trở nên xấu hổ nhưng ông ấy vẫn mạnh miệng nói: “Tôi… Tôi đang suy nghĩ tình tiết trong báo.”
Lúc này, tiếng động cơ xe truyền đến từ ngoài sân, sau đó tiếng xe tắt máy.
“Đến rồi, đến rồi, rốt cuộc cũng đến rồi!” Sắc mặt Ôn Hoa Anh vui vẻ, bà ấy quên luôn chuyện mình đang giận dỗi Thi Bỉnh Thiên mà vội vàng chạy ra ngoài.
Thi Bỉnh Thiên cũng đứng lên, ngó dáo dác ra ngoài cửa.
Đúng lúc này, dì Lưu đã bưng trái cây từ phòng bếp đi ra, bà ấy nhìn thấy dáng vẻ khôi hài của ngài thủ trưởng thì sắc mặt cũng hơi phức tạp, thử dò hỏi: “Thủ trưởng?”
Thi Bỉnh Thiên khựng lại, ông ấy quay đầu, mắt lớn trừng mắt nhỏ với dì Lưu.
Đột nhiên ông ấy hừ một tiếng, ngoài miệng lại nghiêm trang nói: “Mấy đứa bé còn nhỏ, người có vai vế lớn hơn lại chạy ra ngoài nghênh đón như thế, không ra thể thống gì!”
Thi Bỉnh Thiên vừa nói vừa chắp tay sau lưng đi ra ngoài. Thế nhưng cứ nhìn theo bước chân của ông ấy mà xem! Không khác gì chạy trối chết.
Ánh mắt của dì Lưu càng trở nên phức tạp hơn. Bình thường tính tình của thủ trưởng chính là nói một không nói hai, bảo thủ, nghiêm khắc, có thể không được xem là một trưởng bối cởi mở, đến mấy đứa cháu nội, cháu ngoại cũng chưa bao giờ dám làm nũng trong vòng tay của ông ấy.
Hôm nay ông ấy lại vì mấy đứa bé của ngũ gia mà thay đổi. Ngũ gia quả thật quá tài giỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-386.html.]
Trong lúc dì Lưu đang thổn thức và cảm thán thì Ôn Hoa Anh đã chạy ra sân rồi.
DTV
Vẻ mặt trông đợi của bà ấy nhìn chiếc xe jeep đỗ trong sân, thấy Mạnh Lam bước xuống xe thì vội vàng mở cửa xe bên phía đối diện, trong miệng còn không ngừng vui vẻ gọi: “Cháu ngoan của bà nội, về nhà rồi!”
Thế nhưng cửa xe vừa được mở ra thì tiếng khóc nức nở của Tiểu Qua đã tràn ra ngoài: “Bà nội, mẹ của cháu có c.h.ế.t không?”
Ôn Hoa Anh giật mình, bà ấy nhìn mấy đứa bé rầu rĩ không vui, thậm chí vành mắt còn đỏ lên thì cau mày. Bà ấy chỉ nghe lão ngũ nhà mình nói mấy đứa bé đang đến thủ đô nhưng vì sao thì không biết rõ, mà bây giờ nghe ra thì dường như đã xảy ra chuyện gì rồi.
Bà ấy bình tĩnh lại, ôm mấy đứa bé xuống, trấn an: “Mau nín khóc, vào trong nhà nói cho bà nội nghe nhé!”
Dáng người Mạnh Lam vẫn thẳng tắp, anh ấy vẫn đứng nghiêm cạnh xe, để mặc cho Ôn Hoa Anh ôm mấy đứa bé đi, rồi thở phào một hơi, đồng thời lại nghiêm túc nói: “Lão phu nhân, tôi đã đưa mấy cậu chủ nhỏ đến nơi, bây giờ tôi phải đi ngay, ông chủ vẫn còn chờ tôi trở lại.”
Trên thực tế Mạnh Lam đã nhận được lệnh đến Hồng Kông ngay.
“Khoan đã!” Con ngươi của Ôn Hoa Anh nhíu lại, mang theo tia sáng sắc bén.
Bà ấy nói: “Cậu cũng vào nhà, nói rõ ràng mọi chuyện rồi đi!”
Da đầu Mạnh Lam tê rần, vừa muốn mở miệng từ chối thì đã thấy Thi Bỉnh Thiên chắp tay sau lưng đi ra đến cửa, ông ấy nhìn thoáng qua mấy đứa bé, sau đó mới thản nhiên nói: “Mạnh Lam, theo tôi vào phòng sách.”
Nghe giọng điệu của Thi Bỉnh Thiên, hiển nhiên ông ấy đã nghe thấy tiếng khóc nức nở vừa rồi của Tiểu Qua.
“Vâng!”
Vừa nhìn thấy Thi Bỉnh Thiên, Mạnh Lam lập tức chào theo bản năng, sau đó đã nghiêm chỉnh bước theo.
Ôn Hoa Anh lạnh lùng hừ một tiếng nhưng quay đầu lại, bà ấy đã vui cười, dẫn mấy đứa bé đang hoảng loạn, lo sợ vào phòng. Dì Lưu nhìn thấy mấy đứa bé cũng sửng sớt nói: “Ôi, mấy đứa bé thật sự rất giống ngũ gia nhà chúng ta.”
Lời này rất dễ nghe nên ý cười trên mặt Ôn Hoa Anh càng sâu hơn.
Bà ấy gọi mấy đứa bé ngồi vào bàn ăn, dì Lưu thì bận rộn đưa hoa quả lên.
Hoa quả với muôn màu rực rỡ tỏa ra mùi thơm phức, bình thường Tiểu Qua luôn thích ăn nhất nhưng lúc này cậu bé vẫn nắm chặt ống tay áo của Ôn Hoa Anh, nước mắt không ngừng rơi xuống: “Bà nội, bà mau cứu mẹ cháu được không? Mẹ cháu chảy rất nhiều máu.”
Thần kinh của Ôn Hoa Anh căng cứng nhưng bà ấy nhẹ giọng trấn an nói: “Được rồi, bà nội đã biết, mẹ cháu không có việc gì đâu, cháu yên tâm nhé!”
Dứt lời, bà ấy quay sang dặn dò dì Lưu: “Bà ở đây nhìn mấy đứa bé nhé, tôi lên đó xem thế nào.”
Bà ấy lập tức chạy lên lầu, đến trước cửa phòng, còn chưa đẩy cửa ra thì đã nghe thấy tiếng nói tức giận của Thi Bỉnh Thiên truyền ra, ông ấy vỗ bàn: “Đó chính là mưu sát! Đúng là tội phạm to gan lớn mật! Nhà họ Thi sẽ không nhân nhượng, tuyệt đối không!”
Giọng nói của ông ấy vừa nặng nề, giận dữ khiến Mạnh Lam càng cảm nhận được sự áp bách.
Mạnh Lam cảm thấy hơi rắc rối, anh ấy cau mày. Vốn dĩ chuyện này không nên nói cho lão thủ trưởng biết nhưng ông chủ cũng không dặn dò, vả lại đang lúc nguy hiểm thế này, thay vì giấu diếm thì chẳng bằng nói thật.
Chuyện của nhà họ Hoắc cũng không nhỏ, thậm chí còn có thể dùng từ nghiêm trọng để miêu tả.
Nếu để mặc cho ông chủ ra tay, nói không chừng hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn.
“Cái gì mà mưu sát? Cái gì mà tội phạm?” Ôn Hoa Anh đẩy cửa bước vào, ánh mắt bà ấy sắc như lưỡi kiếm nhìn về phía Mạnh Lam và Thi Bỉnh Thiên.
Thi Bỉnh Thiên biết rõ tính tình của Ôn Hoa Anh, nếu để bà ấy biết, chắc chắn bà ấy sẽ không từ bỏ ý đồ khiến dư luận xôn xao nên ông ấy lập tức khoác tay: “Bà không cần chú ý đến chuyện này, để tôi xử lý là được.”