Sau khi bệnh viện triệu tập đầy đủ các bác sĩ đến hội chẩn thì kết luận đưa ra không khác gì so với bác sĩ Vương đưa ra lúc đầu.
Là hôn mê không muốn tự tỉnh dậy.
Sắc mặt Thi Liên Chu u ám, mắt phượng nặng nề tựa như muốn nhỏ mực.
Mồ hôi lạnh trên trán viện trưởng chảy ròng ròng, cố gắng chịu đựng áp lực, dũng cảm nói: “Ngài Thi, bác sĩ chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi. Ngoại thương không có gì đáng ngại, nếu không Ngài có thể đưa người đến Bắc Kinh kiểm tra lại xem?”
DTV
Thi Liên Chu ngồi ở bên cạnh giường bệnh, khuôn mặt góc cạnh giống như bị phủ một tầng sương lạnh.
Thấy vậy, Tạ Lâm nói với viện trưởng: “Các ông cứ đi về trước đi, để ông chủ của chúng tôi suy nghĩ về việc này.”
Giống như được ân xá, viện trưởng vội vàng gọi các bác sĩ trong bệnh viện rời khỏi phòng bệnh.
Bác sĩ Vương nhìn thấy viện trưởng bước ra khỏi phòng bệnh lập tức lau mồ hôi lạnh trên đầu, không thể không hỏi: “Viện trưởng, vị bên trong kia là ai vậy? Vì sao lại có thể khiến ông khách khí và sợ hãi tới như vậy?”
Viện trưởng cười khổ khẽ lắc đầu cũng không nói thẳng mà chỉ nói: “Anh chỉ cần biết rằng, vị bên trong kia không thể đắc tội. Cứ cố gắng hết sức là được. Được rồi. Mọi người chú ý động tĩnh một chút, đừng để xảy ra sai sót gì.”
Rất nhiều bác sĩ đã đồng ý.
…
Tạ Lâm nhìn phòng bệnh trống rỗng, thận trọng hỏi: “Ông chủ? Vậy bà chủ… có thể chuyển đến bệnh viện Bắc Kinh không?”
Đôi mắt phượng của Thi Liên Chu nheo lại, nghĩ đến lai lịch Khương Chi, trầm giọng nói: “Đi, mang tất cả những thầy bói ở xung quanh Thấm huyện đến đây!”
Tạ Lâm dừng lại, vô thức nói: “Ông chủ đang nói chính là những kẻ chuyên buôn thần bán thánh, sử dụng những phương thức cổ truyền để lừa đảo sao?”
Lời vừa nói ra thì Tạ Lâm lập tức biết có chuyện không ổn, anh ấy quay đầu lại thì đã nhìn ông chủ của mình đang dùng ánh mắt tà ác nhìn anh ấy, vội vàng nói: “Tôi hiểu rồi ông chủ. Ông muốn gọi hồn cho bà chủ phải không? Có lẽ phương thuốc cổ truyền sẽ có tác dụng, tôi đi ngay lập tức!”
Dứt lời, Tạ Lâm vội vàng đi về phía cửa, vừa ra khỏi phòng bệnh thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Không khí trong phòng bệnh quá căng thẳng, anh ấy sợ nếu đợi thêm lát nữa thì sẽ bị hơi thở lạnh lẽo của ông chủ mình làm cho c.h.ế.t cóng.
Tạ Lâm thở dài rồi vội vội vàng vàng đi tìm người.
Anh ấy có thể trở thành trợ lý của Thi Liên Chu, đương nhiên không phải dựa vào kỹ năng hài hước của mình mà là hiệu suất làm việc nhanh chóng. Đến giữa trưa anh ấy đã tìm được rải rác bốn năm “Đại sư” đến.
Ban đầu mỗi người vẫn còn lạnh lùng, vẫn duy trì tư thế đại sư siêu xa cách với phàm trần, nhưng sau khi nhìn thấy Khương Chi, lắc lư một chút thì tất cả đều bó tay không có biện pháp. Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Thi Liên Chu, bọn họ thậm chí không dám đòi tiền mà chỉ có thể bỏ chạy nhanh nhất có thể.
“Cậu vừa tìm được cho tôi một đám người như thế này sao?” Giọng nói của Thi Liên Chu âm trầm tràn đầy tức giận.
Anh nhìn Khương Chi vẫn nằm bất động trên giường, đáy mắt lạnh lùng giống như sắp có giông bão.
Tạ Lâm giơ tay lên lau thái dương, run rẩy nói: “Ông… Ông chủ, Còn có… một người nữa.”
Nói xong, anh ấy thấy rất oan ức nhỏ giọng nói thầm một câu: “Đây đều là những bậc thầy có danh tiếng nhất ở xung quanh đây. Ai biết được bọn họ đều chỉ là giàn hoa, một chút hữu dụng cũng không có. Ông chủ, chuyện này không thể trách tôi được.”
Thi Liên Chu cau mày, lạnh lùng nói: “Khi nào thì người đó đến đây?”
Tạ Lâm còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa phòng bệnh, vẻ mặt anh ấy vui mừng nói: “Đến rồi, đến rồi. Vị Trần Bán Tiên này mới chính là người nổi tiếng nhất trong số những người đó. Nghe nói ông ấy còn là người sống lại từ cõi chết. Cực kỳ tài giỏi!”
Anh ấy vừa nói vừa đi mở cửa. Cửa mở ra, một người đàn ông ăn mặc lịch sự bước vào.
Người đến tầm khoảng hơn bốn mươi tuổi, tóc được vuốt keo đến bóng loáng, cả người mặc một bộ quần áo màu đen, chân đi một đôi giày vải đen, thấp hơn so với người bình thường một chút, dưới cằm có một bộ râu. Dáng vẻ toàn thân giống như một lão thần, đúng là có chút mùi vị của thần côn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-383.html.]
“Trần Bán Tiên, cuối cùng ông đã đến rồi.” Tạ Lâm thở phào nhẹ nhõm, cười nói.
Trần Bán Tiên khẽ sờ cằm của mình, cười nói: “Ha ha. Có khách quý đến nhà, vì cuộc sống sung túc sau này thì lão phu nhất định sẽ đến. Yên tâm đi.”
Tạ Lâm nhếch khóe miệng, thầm nghĩ: Ông đừng tự mãn quá. Cẩn thận một lát nữa lại không xuống đài được.
Anh ấy dẫn Trần Bán Tiên vào phòng bệnh, nói: “Ông chủ, vị này chính là Trần Bán Tiên đến từ Lan Hương. Ông ấy xem bói rất chuẩn, ngài xem?”
Thi Liên Chu khẽ nhướng mí mắt, đứng dậy nói với Trần Bán Tiên: “Mọi chuyện Tạ Lâm đã nói cho ngài biết rồi, làm phiền đại sư.”
Trần Bán Tiên nhìn Thi Liên Chu, lớn tiếng nói: “Thật sự là khách quý tới cửa.”
Ông ấy quay đầu lại nhìn Khương Chi đang nằm trên giường, nhìn kỹ một lúc lâu, sắc mặt chợt thay đổi: “Vị khách đến từ bên ngoài sao?”
Nghe mấy chữ này, đồng tử Thi Liên Chu khẽ run rẩy. Người khác không biết đó là ý gì nhưng anh thì biết. Trong lúc nhất thời ánh mắt anh nhìn Trần Bán Tiên lộ ra chút tìm tòi nghiên cứu và trịnh trọng.
Ban đầu anh không tin vào điều này, nhưng sau khi gặp Khương Chi thì dù anh không tin cũng phải tin.
Khương Chi không phải người ở thế giới này, thật sự là người đến từ nơi khác sao.
Tạ Lâm nghe thấy cái hiểu cái không.
Trần Bán Tiên đưa tay khẽ nâng mí mắt Khương Chi lên, rồi khẽ bóp ngón giữa của cô, nhíu mày, nghiêm túc nói: “Thật sự là triệu chứng của việc ly hồn. Nếu để trì hoãn thêm nửa khắc (*) nữa thì e rằng người này sẽ chết.”
(*) Một khắc =15 phút.
Sắc mặt Thi Liên Chu nghiêm túc: “Ly hồn?”
Trần Bán Tiên liếc mắt nhìn Thi Liên Chu, giọng nói trịnh trọng: “Tôi cần một vài thứ. Nhanh chóng cho người chuẩn bị tiền giấy vàng mã, nến thơm, d.a.o phay… Mấy thứ này phải nhanh chóng chuẩn bị thì mới có thể bắt đầu gọi hồn.”
Thi Liên Chu gật đầu, ra lệnh cho Tạ Lâm. Tạ Lâm cũng gật đầu rồi vội vàng chạy đi làm.
Trong lúc chờ đợi, Trần Bán Tiên cũng không rảnh rỗi, giơ tay lấy ra một số thứ đặt trong phòng bệnh. Bận rộn xong ông ấy mới nhìn Thi Liên Chu: “Xem ra anh biết rất rõ lai lịch của vị nữ đồng chí này.”
Biểu tình Thi Liên Chu bình tĩnh, cũng không vì lời nói của Trần Bán Tiên mà xao động.
“Ha ha, tuy rằng tôi có thể tính ra cô ấy là người của nơi khác, nhưng mà cũng chỉ là nhìn thấy qua mệnh cách ‘người nơi khác’ ở trên sách, chưa bao giờ gặp qua người thật. Cũng không rõ như thế nào là nơi khác, hôm nay mới được chính thức gặp qua.”
Trần Bán Tiên nói xong, lại chạy đến mép giường nhìn mặt Khương Chi.
Ông ấy lại nhìn một lúc rồi thổn thức nói: “Dựa vào tướng mạo của người phụ nữ này, cho dù hiện tại cứu về được thì cũng sống không quá ba mươi tuổi, chỉ có thể nói là kéo dài hơi tàn mấy năm. Thay vì sẽ mất mạng khi hai người đang tình cảm nồng đậm, chi bằng không cứu còn hơn.”
Tay Thi Liên Chu nắm chặt, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn Trần Bán Tiên.
Trần Bán Tiên lại không hề sợ hãi chút nào, ngồi ở trên sô pha, dáng vẻ lão thần vắt chéo chân nói: “Anh cũng đừng nhìn tôi như vậy, làm tôi sợ thì có làm được gì đâu? Haizz, đều do ông già này nói thật, đắc tội quý nhân, chớ trách, chớ trách.”
Tuy rằng ngoài miệng ông ấy tạ lỗi, nhưng ánh mắt lại tràn đầy trêu chọc chế nhạo, đều không để bụng nửa phần.
Thi Liên Chu cúi mắt, đôi môi hơi mỏng mím thành độ cung lạnh lẽo: “Tôi chỉ cần ông dốc hết toàn lực cứu cô ấy.”
“Ôi, anh lại làm tôi sợ! Lời này của anh còn ngầm không phải là nói nếu không tận lực, anh sẽ khiến cho ông già này đi mà không có đồ ăn sao??” Trần Bán Tiên bĩu môi, ánh mắt lại đứng đắn hơn rất nhiều.
Trước mắt người này chính là mệnh cách “Sát Phá Lang” trăm năm khó gặp, người mà có thể có được mệnh cách này, từ xưa đến nay đều không phải người nhân từ gì.