Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 582




Người đàn ông quay đầu lại khiến cô nhìn thấy một khuôn mặt rất tuấn tú, đây là một người đàn ông có cả khí chất lẫn ngoại hình, anh tuấn nho nhã, thâm trầm nội liễm.

Nhưng mà, Khương Chi cũng không biết tại sao, cô đột nhiên cảm thấy thất vọng.

Cô cảm thấy người có bóng lưng như vậy, không nên có khuôn mặt giống như thế này, nhưng rốt cuộc phải có khuôn mặt như thế nào, cô lại không thể nói ra được, cô luôn cảm thấy trong lòng mình có một khuôn mặt mơ hồ, cô cố gắng hết sức để nhìn rõ, nhưng khuôn mặt đó luôn cách cô rất xa.

Cô chưa bao giờ là người theo đuổi sự mơ mộng nhưng tiếng kêu bức thiết từ tận đáy lòng khiến cô đắm chìm trong đó.

Khương Chi nheo mắt lại, dùng giọng rất bình tĩnh nói: “Thực xin lỗi, tôi nhận nhầm người.”

Cô vừa buông tay áo khoác của đối phương ra, vừa buông tay ra, đang định quay người lại thì đột nhiên cánh tay của cô bị người kia tóm lấy.

“Thêm... thêm WeChat nhé?” Thôi Tử Tiện không biết mình có điên không, vậy mà anh ấy lại giữ c.h.ặ.t t.a.y một phụ nữ đã nhận nhầm người, rồi muốn xin WeChat của đối phương, đây không phải là việc anh có thể làm được.

Nhưng nhìn đôi mắt đen láy sáng như trời sao lộng lẫy của cô trong nháy mắt vừa rồi, dáng vẻ ấy giống như cô đang vui mừng ngóng chờ anh vậy, anh ấy luôn cảm thấy anh ấy sẽ hối hận nếu không giữ cô lại, loại cảm giác này có lẽ chính là yêu từ cái nhìn đầu tiên phải không?

Khương Chi mở miệng muốn từ chối, nhưng cô đột nhiên nhớ đến bóng lưng cô vừa nhìn thấy trên xe, ma xui quỷ khiến khiến cô đồng ý.

Cô lấy điện thoại di động ra và thêm WeChat với “Chàng trai bóng lưng” xa lạ kia.

“Tôi còn phải đi làm, tạm biệt.” Khương Chi cất điện thoại, vội vàng nói lời tạm biệt rồi quay người rời đi.

Thôi Tử Tiện nhìn người có ảnh đại diện WeChat là một con mèo con, anh ấy siết chặt điện thoại trong tay, lúc này người bạn đi chung đứng bên cạnh rất ngạc nhiên nói: “Thôi Tử Tiện, tôi không nhìn ra đâu, cậu giỏi tán gái như vậy à??”

Thôi Tử Tiện nhún vai và mỉm cười: “Chắc là duyên phận đó.”

Khi Khương Chi quay lại thì chiếc xe đã bị cảnh sát giao thông kéo đi.

Cô đứng giữa đám đông, cảm thấy mọi thứ đều cách mình xa xôi như vậy, lòng cô trống rỗng.

Dường như cô đang tìm kiếm ai đó, một người mà cô không thể nào tìm thấy được.

...

Thời điểm Thi Liên Chu đến huyện Thấm đã là ba giờ đêm.

Anh xách áo khoác vào bệnh viện, Tạ Lâm đã xin số phòng bệnh của Khương Chi.

Mái tóc đen của Thi Liên Chu hơi lộn xộn, hốc mắt sâu, quầng thâm dưới mắt dày đặc, dọc đường anh đã sắp xếp rất nhiều chuyện, thậm chí không hề nghỉ ngơi một phút nào mà chạy vội đến đây.

Anh đẩy cửa bước vào phòng bệnh, vừa nhìn đã thấy Khương Chi nằm trên giường bệnh, khuôn mặt cô đỏ bừng không được tự nhiên.

Thi Liên Chu sải bước đến sờ trán Khương Chi, nóng đến mức bất thường, anh cau mày, bế Khương Chi đi ra ngoài, vừa đi vừa cao giọng hét lớn: “Bác sĩ! Đi gọi bác sĩ!”

Tạ Lâm giật mình liếc nhìn Khương Chi, người có hơi thở vô cùng yếu ớt khiến anh ấy không dám trì hoãn.

Khương Chi nhanh chóng được đẩy vào phòng cấp cứu.

Bác sĩ nói rằng, tình trạng của cô là sốc phản vệ do vết thương, chức năng cơ thể đang suy giảm tuần hoàn, dẫn đến các cơ quan trong cơ thể không được cung cấp đủ máu, nếu tiếp tục như vậy rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Thi Liên Chu nhìn Khương Chi bị đẩy vào phòng cấp cứu, cánh tay buông thõng bên hông dính rất nhiều máu.

Vẻ mặt anh lạnh lùng và bình tĩnh, đường nét khuôn mặt rất cứng rắn, giống như người được đẩy vào phòng phẫu thuật chỉ là một người xa lạ không liên quan, tuy nhiên, Tạ Lâm lại phát hiện ra rằng ngón tay của ông chủ đang run rẩy, thậm chí Thi Liên Chu còn đứng như trời trồng trước cửa phòng cấp cứu.

Thi Liên Chu có chút không dám tưởng tượng đến hậu quả nếu anh đến muộn thêm một chút.

Bóng đèn không bóng trong phòng cấp cứu sáng liên tục trong ba tiếng đồng hồ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-382.html.]

Lúc trời tờ mờ sáng, Khương Chi được đẩy ra khỏi phòng mổ.

Sắc mặt cô tái nhợt như tờ giấy, đôi môi thậm chí còn không có một tia m.á.u nào, trông có phần rợn người.

“Cô ấy thế nào?” Thi Liên Chu híp đôi mắt phượng, anh nhìn bác sĩ rồi nói giọng nói trầm thấp.

Bác sĩ do dự một chút, ông ấy cau mày nhìn Thi Liên Chu, rất không hài lòng với thái độ của anh, Tạ Lâm vội vàng bước đến nói: “Haha, bác sĩ, thật xin lỗi, bà chủ của chúng tôi gặp chuyện, ông chủ là người lo lắng hơn ai hết, anh ấy không có ý gì đâu, chỉ là quá mức sốt ruột mà thôi.”

Nghe xong lời này, sắc mặt bác sĩ dịu đi một chút.

Anh ấy nhìn Thi Liên Chu, ngập ngừng nói: “Chúng tôi đã giữ được mạng sống cho cô ấy, sẽ không có chuyện gì đâu, chỉ cần truyền dịch mấy ngày rồi ở lại bệnh viện theo dõi là được. Nhưng... Chúng tôi không thể đảm bảo cô ấy có thể tỉnh lại được hay không.”

Thi Liên Chu nheo mắt lại, trong giọng nói có chút tức giận: “Lời này của ông có ý gì?”

DTV

Bị b.ắ.n vào vai, sao lại nặng đến thế?

Bác sĩ cũng bực bội nói: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức để chữa trị rồi, hơi thở của bệnh nhân cũng ổn định hơn không ít, theo lý mà nói thì tác dụng của thuốc gây mê sắp hết rồi, người cũng nên tỉnh lại, nhưng mà bây giờ tôi thấy hình như cô ấy không có ý muốn tỉnh lại.”

Tạ Lâm sợ Thi Liên Chu lại nói thêm gì đó chọc tức bác sĩ, vội vàng hỏi: “Bác sĩ, vậy phải làm sao để cứu người?”

Bác sĩ lắc đầu: “Cũng có những bệnh nhân hôn mê như thế này, mọi người cần ở bên cạnh cô ấy nhiều hơn, giao tiếp với cô ấy, hồi phục thần kinh não giúp cô ấy tỉnh lại. Loại chuyện này cũng không chắc chắn lắm, tóm lại người nhà cũng cần bình tĩnh, ổn định về mặt cảm xúc”.

Bác sĩ vừa nói vừa liếc nhìn Thi Liên Chu.

Ông ấy thầm nghĩ, đẹp trai thì giỏi lắm à?

Lúc này, viện trưởng đến rồi.

Bác sĩ sửng sốt, vội vàng chào hỏi: “Viện trưởng?”

Viện trưởng không để ý đến ông ấy, mà đi thẳng đến chỗ Thi Liên Chu, đưa tay về phía anh, chào hỏi: “Anh Thi, sao lần trước anh xuất viện mà không báo cho tôi biết, để tôi tự mình làm thủ tục xuất viện cho anh.”

Thi Liên Chu đã bình tĩnh lại, khách sáo gật đầu với viện trưởng, bình tĩnh nói: “Vợ tôi bị b.ắ.n trúng phải nằm viện, cần bác sĩ hội chẩn, làm phiền viện trưởng Phương sắp xếp.”

Viện trưởng Phương sửng sốt: “Bị b.ắ.n phải nhập viện?”

Nhưng ông ấy nhìn Thi Liên Chu và phản ứng rất nhanh, ông ấy nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Anh Thi đừng lo lắng, bệnh viện chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để chữa trị cho phu nhân. Bác sĩ Vương, lập tức gọi tất cả bác sĩ phẫu thuật đến hội chẩn ngay lập tức!”

Bác sĩ trước đó đã phẫu thuật cho Khương Chi hơi ngừng lại rồi nhìn Thi Liên Chu với vẻ bối rối.

Ông ấy không dám đặt câu hỏi, sau khi nghe thấy lời của viện trưởng, ông ấy vội vàng đáp: “Được.”

Nhân lúc viện trưởng gọi các bác sĩ đến, Thi Liên Chu bước đến bên giường, nhìn Khương Chi, người đang im lặng và bất tỉnh nằm trên giường, một tia u ám hiện lên trong mắt đôi mắt phượng hẹp dài, đôi môi mỏng mím chặt, anh đưa tay ra nắm những ngón tay lạnh băng của cô.

Đôi mắt đen của anh phản chiếu khuôn mặt nhợt nhạt của cô.

Thi Liên Chu bỗng nhiên cúi đầu, môi lạnh lùng ấn xuống, bao phủ lấy môi cô.

Hai người ở rất gần nhau, nhưng anh gần như không thể nghe thấy tiếng đập của trái tim cô, sự nhận thức này khiến anh cảm thấy khó kiềm chế sự bực bội trong lòng, rõ ràng khi hai người bọn họ chia tay thì cô vẫn còn khỏe mạnh, sao đột nhiên lại thành ra như vậy?

Thi Liên Chu giơ đôi bàn tay tinh tế lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Khương Chi.

“Đừng sợ, anh đến rồi đây”.

P/s: Hôm nay dừng chương ở đây nha Cả nhà, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ah!!!