Khương Chi ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Lê Đăng Vân.
Ánh mắt của anh ấy rất phức tạp, hận thù, đau đớn, thương hại và những cảm xúc khác đan xen với nhau tạo thành sự phức tạp của anh ấy.
Khóe môi Khương Chi hơi cong lên, giọng nói hơi lạnh lùng: “Anh không muốn g.i.ế.c tôi.”
Nếu anh ấy muốn g.i.ế.c cô thì anh ấy sẽ không đưa cô đến bệnh viện mà đưa cô đến một nơi khác, cho dù anh ấy không trực tiếp ra tay mà chỉ mặc cho cô tự sinh tự diệt, có lẽ việc mất m.á.u quá nhiều và nhiễm trùng do vết thương gây ra cũng đủ tiễn cô đến tây thiên rồi.
Có vẻ như tình yêu của Lê Đăng Vân dành cho Trương Nhân không quá bệnh hoạn và cố chấp.
Lê Đăng Vân không đáp lại lời nói đáng sợ của cô mà chỉ lẩm bẩm: “Tôi không biết tại sao người phụ nữ hiền lành rộng lượng ban đầu lại trở nên cuồng loạn, hung dữ và đáng sợ như vậy, người tôi yêu, hình như vẫn luôn là cô ấy trong ký ức của tôi.”
Dường như Lê Đăng Vân bị mắc kẹt trong những ký ức và suy nghĩ của chính mình, đôi khi hạnh phúc, đôi khi cô đơn và đôi khi ghen tị.
Lê Đăng Vân thở dài: “Mấy ngày trước tôi mới biết cô ấy từng yêu điên cuồng Thi Liên Chu, Ngũ gia của nhà họ Thi, nếu như tôi sớm biết được rằng cô ấy không hề có chút tình cảm nào với tôi, thì tôi cũng sẽ không cưỡng cầu nữa, có lẽ cô ấy sẽ không mất mạng một cách vô ích như vậy.”
Lê Đăng Vân cẩn thận nhìn chằm chằm Khương Chi: “Tôi đến đây chỉ muốn hỏi cô một câu, cái c.h.ế.t của cô ấy, rốt cuộc có phải do mấy người gây ra không?”
DTV
Khương Chi mím môi, dừng một chút, nói thẳng: “Cái c.h.ế.t của Trương Nhân không liên quan gì đến chúng tôi.”
Trời tạo nghiệt có thể sống, tự tạo nghiệt khó mà sống!
Nếu Trương Nhân không phải vì yêu mà hận Thi Liên Chu, làm ra những chuyện không có lý trí thì cô ta đã không đi vào ngõ cụt, cái c.h.ế.t của cô ta chính là tự mình chuốc lấy, cho nên Khương Chi cũng sẽ không cảm thấy có lỗi gì với cái c.h.ế.t của Trương Nhân.
Cô cũng không có bằng chứng thực tế để chứng minh chuyện này rốt cuộc có phải do Thi Liên Chu làm hay không, vậy thì sao cô có thể bịa đặt và để lại bằng chứng cho Lê Đăng Vân chứ?
Lê Đăng Vân trầm mặc một lát, gật đầu: “Tôi tin tưởng cô.”
Bầu không khí rơi vào im lặng trong giây lát.
Lê Đăng Vân rót một ly nước ấm, nhẹ nhàng nâng đầu Khương Chi lên, chọn một chủ đề để nói chuyện: “Sao cô lại bị thương vậy?”
Lê Đăng Vân cũng không đợi Khương Chi trả lời, anh ấy lại cười nói: “Có phải cô lại thể hiện nữa rồi không? Từ khi gặp cô, hình như cô vẫn luôn bị thương lớn nhỏ không ngừng, nếu như phát s.ú.n.g này nghiêng lệch thêm một chút nữa, sợ rằng cô không thể đợi đến lúc tôi cứu cô đâu.
Khương Chi lắc đầu ra hiệu mình không muốn uống.
Lê Đăng Vân cũng không gượng ép mà kê một chiếc gối dưới đầu cô, để tầm nhìn của cô có thể rõ ràng hơn một chút.
Khóe miệng Khương Chi nhếch lên, cô cười nhạt rồi nói: “Tính tình của tôi quá xấu, đắc tội rất nhiều người.”
“Cô còn có con cái phải chăm sóc, trước khi làm việc gì hãy suy nghĩ đến mấy đứa nhỏ nhiều hơn.” Lê Đăng Vân mím môi liếc nhìn Khương Chi, mặc dù anh biết lời này của cô chỉ là nói đùa, những mà cũng phần đúng, vết thương do súng, người bình thường không thể nào tiếp xúc được loại đãi ngộ này đâu.
“Tôi biết.” Khương Chi gật đầu, vẻ mặt hơi thoải mái, giống như đã nghe lọt tai.
Tính tình của cô quá mạnh mẽ, làm việc cũng giống như vật, thật sự rất dễ chọc giận người khác, chuyện hôm nay cô suýt chút nữa đã liên lụy đến Tiểu Ngự cũng là sự thật, mặc dù cô đã đoán trước từ lâu, nhưng lại không có ứng phó kịp thời, đó là cái sai của cô.
“Tôi không thể nào ở lại huyện Thấm quá lâu, cô xem thử có ai có thể đến đây chăm sóc cô không?” Lê Đăng Vân nhìn đồng hồ trên tay, đã bảy, tám tiếng đồng hồ trôi qua rồi.
“Không cần chăm sóc, tiền viện phí bao nhiêu vậy?” Khương Chi lắc đầu, cô với tay lấy chiếc túi dính m.á.u trên bàn cạnh giường ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-381.html.]
Như mọi khi, cô không muốn nợ nhân tình của người khác, nhưng lần này cô thật sự phải nhận một nhân tình của Lê Đăng Vân.
Lê Đăng Vân cười khổ: “Cô không cần khách sáo như vậy, dù sao lần trước cô ở trấn Đại Danh đã cứu tôi một mạng, có lẽ đây là nhân quả luân hồi? Tôi biết cô là một phú bà, nhưng mà viện phí cũng không tốn bao nhiêu tiền, là một người bạn, chút chuyện này tôi vẫn có thể giúp được.”
Khương Chi suy nghĩ một chút, cô thức thời nói rằng: “Vậy thì cảm ơn anh rất nhiều.”
Lê Đăng Vân lắc đầu, anh ấy cũng không ở lại lâu thêm mà xoay người rời đi.
Khương Chi nhắm mắt lại, bả vai đau nhức khiến cô khó có thể đi vào giấc ngủ, cô chỉ đơn giản nhắm mắt nghỉ ngơi, nghĩ xem mấy anh em Tiểu Ngự đã đến thành Bắc Kinh hay chưa, Thi Liên Chu đã đón được bọn nhỏ hay chưa, bọn nhỏ hẳn là bình yên vô sự nhỉ?
Cô nghĩ ngợi một lúc rồi m.ô.n.g lung chìm vào giấc ngủ.
Đó là một giấc ngủ vô cùng trằn trọc, người cô lúc nóng lúc lạnh giống như bị ngâm trong nước đá, cảm giác giống như bị ngạt thở vậy.
Khi ý thức của Khương Chi đang mơ hồ, dường như cô nghe thấy ai đó đang gọi mình.
“Khương tổng? Hình như ngón tay của Khương tổng vừa cử động!” Một giọng nói ngạc nhiên quen thuộc vang lên.
Khương Chi cố gắng mở mắt ra, cô nghe thấy tiếng bàn luận ồn ào mang theo tiếng vọng nặng nề bên tai, đập vào mắt cô chính là một nhóm bác sĩ vây quanh giường bệnh, họ đang ghé tai thì thầm với nhau rồi viết từng hàng chữ vào hồ sơ bệnh án.
Cô hơi hạ mi xuống rồi nhìn thấy mặt nạ dưỡng khí trên mặt.
Cô là ai?
Hình như thời gian đã trôi qua một tháng, Khương Chi ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn bản thân trong gương.
Khuôn mặt nhàn nhạt, ôn hòa tao nhã, thanh lệ thoát tục, rõ ràng cô đã nhìn khuôn mặt này hơn ba mươi năm rồi, nhưng không biết tại sao đột nhiên có cảm giác kỳ lạ, giống như mình đang dùng khuôn mặt của người khác vậy.
Khuôn mặt này không yêu diễm, không có đôi mắt hạnh, không có môi đỏ mọng, làn da cũng trắng nõn, nhưng không thể so với...
Không thể so với ai chứ?
Khương Chi bỗng nhiên hơi mơ hồ, hình như cô đã quên rất nhiều chuyện, tại sao cô lại cảm thấy mình nên có mắt hạnh môi đỏ chứ?
Sau khi xuất viện, cô vẫn đi đi về về giữa công ty và nhà như thường lệ, ngày nào cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, trên mặt không có một chút vui mừng nào, mọi người đều nói rằng từ khi Khương tổng tỉnh lại sau khi rơi xuống vách đá thì hình như cô đã biến thành một người khác, không còn thích tươi cười như lúc trước nữa.
Cô cảm thấy hơi kỳ lạ, lúc trước cô rất thích cười sao?
Nhưng cô cũng mơ hồ cảm thấy rằng nếu như là cô lúc trước, tỉnh dậy sau khi bị liệt, cô nhất định sẽ cùng bạn bè tham gia nhiều cuộc phiêu lưu khác nhau ở những ngọn núi và con sông nổi tiếng, chứ không phải giống như người già không hề có sức sống, sớm bắt đầu cuộc sống “dưỡng già” vô nghĩa nhàm chán như vậy.
Ngày hôm đó, khi Khương Chi đang lái xe đến công ty, cô chợt nhìn thấy một bóng người ở bên đường.
Bóng lưng kia cao dài, chiếc áo khoác nhung màu lạc đà càng làm nổi bất sự cao lớn của anh, chỉ riêng một bóng lưng đã có thể xưng là tuyệt sắc, chỉ là không biết khuôn mặt của anh có khiến người khác kinh ngạc giống như vậy hay không.
Khương Chi có chút xuất thần, nhìn thấy người đó sắp rời đi, cô đột nhiên lo lắng, cũng không biết có phải bị điên rồi hay không, cô bỏ xe lại trước cột đèn giao thông, đôi chân mang đôi bốt dài vội vàng đuổi theo..
“Này! Đợi đã!” Cô nắm lấy tay áo khoác của đối phương.