Sao anh ấy lại cảm thấy sau khi có bà chủ thì cuộc sống càng khó khăn hơn vậy?
Tạ Lâm vừa rời khỏi văn phòng, Thi Liên Chu lại gọi một cuộc điện thoại đến Hồng Kông.
Đáy mắt Thi Liên Chu có một chút bóng tối, đôi mắt anh như băng.
“Yo, về lại Bắc Kinh bận bịu ngọt ngào với mỹ nhân, bên cạnh còn có mấy đứa con trai bầu bạn, vậy mà lại có thời gian rảnh nhớ đến tôi, thật đúng là hiếm có.” Giọng nói cà lơ phất phơ trêu chọc của Nguy Di vang lên ở đầu bên kia điện thoại.
Thi Liên Chu khẽ nhướng mi, trong mắt tràn ngập sự lạnh lùng của giông bão đang đến gần: “Tính mạng của Hoắc Thế Vinh, anh ra giá đi.”
Đầu bên kia điện thoại không có câu trả lời, chỉ có sự im lặng đến ngột ngạt.
Một lúc lâu sau, giọng nói trịnh trọng của Nguy Di vang lên: “Anh ta động thủ với mỹ nhân của anh rồi à?”
Anh ấy quen biết Thi Liên Chu nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy anh mất bình tĩnh như vậy, sát ý trong giọng điệu gần như muốn ngưng tụ thành thực chất, hơn nữa còn là điều kiện để anh ấy tùy ý ra giá như vậy, ngày xưa anh ấy muốn chiếm chút lợi ích từ trong tay Thi Liên Chu, không biết khó đến chừng nào đâu.
Bây giờ, vậy mà Thi Liên Chu lại đưa điều kiện đến trước mặt anh ấy, điều này chứng tỏ lần này Hoắc Thế Vinh đã khiến anh rất tức giận.
Thi Liên Chu không trả lời, mà lặp lại với giọng đều đều thẳng thắn: “Anh ra giá đi.”
Nguy Di im lặng, sau đó cười cà lơ phất phơ nói: “Tôi nợ anh một mạng, những năm qua anh cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều, nếu tôi còn ra giá thì xem là anh em gì chứ? Muốn mạng của ông ta, dễ thôi, chỉ cần đợi anh em thu hoạch là được.”
Giọng nói trầm thấp của Thi Liên Chu tràn đầy lạnh lùng, trong giọng nói lạnh lùng xưa nay lại có thêm vài phần nghiêm túc: “Cảm ơn.”
Thi Liên Chu biết rõ, Nguy Di nói nhẹ nhàng như vậy, nhưng muốn g.i.ế.c c.h.ế.t con trai cả của nhà họ Hoắc thì khó đến chừng nào, hơn nữa bây giờ Hoắc Thế Vinh còn nhậm chức cấp cao, nếu ông ta chết, Hồng Kông sẽ nổi lên rất nhiều phong ba sống gió.
Hội Tam Hợp cũng không phải Nguy Di nói là được.
Nguy Di phải mặc kệ vô số tiếng nói phản đối để làm chuyện này, nghĩ thôi cũng biết chuyện này khó đến chừng nào.
DTV
Anh muốn đích thân đến Hồng Kông, nhưng Khương Chi vẫn đang đợi anh.
Nhà họ Hoắc khiêu khích chính là tìm chết, Hoắc Thế Vinh chỉ là một lời cảnh cáo mà thôi.
Liên quan đến vấn đề này, anh sẽ đích thân đến Hồng Kông, khoản nợ này, anh phải nhận chút tiền lời đã.
Thi Liên Chu cảm thấy bồn chồn trong lòng, lửa giận dâng trào, anh ném điện thoại sang một bên, dựa lưng vào ghế, châm một điếu thuốc, thổi ra từng tầng khói, trong đầu anh không ngừng suy nghĩ về lời nói vừa rồi của Mạnh Lan.
“Bà chủ bị b.ắ.n vào vai...”
Anh gần như không nghe được những lời còn lại, chỉ cảm thấy một luồng lạnh lẽo từ đầu ngón tay quét qua trái tim, vô cùng sợ hãi.
Trước nay anh vẫn luôn làm việc theo ý mình, không để bất cứ ai vào trong mắt mình, sợ hãi sao? Đây là cảm xúc mà anh chưa từng có.
Nhưng trong nháy mắt vừa nãy kia, anh không thể phủ nhận rằng cảm giác bất an và sợ hãi gần như nuốt chửng lấy anh, khiến anh khó thở, nếu người phụ nữ Khương Chi này thật sự xảy ra chuyện gì, anh không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì.
Thi Liên Chu nhắm mắt lại, trên trán nổi lên gân xanh, sắc mặt không chút biểu tình.
Anh túm lấy chiếc áo khoác vắt trên lưng ghế rồi vội vàng rời khỏi văn phòng.
...
Hồng Kông.
Nguy Di nhìn chiếc điện thoại đã cúp máy trong tay, nhíu mày thật chặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-380.html.]
Anh ấy thở dài, đưa tay xoa đầu, nheo nửa mắt, những vết bớt rải rác trên mặt càng trở nên đáng sợ hơn dưới ánh nắng.
“Ông chủ, xảy ra chuyện gì rồi vậy?” Người của Nguy Di hỏi.
Nguy Di gõ gõ bàn nói: “Giết Hoắc Thế Vinh.”
Đàn em dừng một chút, sau đó há hốc mồm: “Ai? Nhà họ Hoắc? Hoắc Thế Vinh?”
Mặc dù hội Tam Hợp làm ăn mờ ám nhưng vẫn luôn hòa thuận với một số gia đình giàu có ở Hồng Kông, dù sao bọn họ đều là những kẻ có m.á.u mặt ở Hồng Kông, nếu thực sự đối đầu thì cũng không được xem là chuyện tốt đẹp gì.
Một khi hội Tam Hợp g.i.ế.c c.h.ế.t Hoắc Thế Vinh, tương đương với việc tuyên chiến với nhà họ Hoắc.
Vậy thì Hồng Kông, thật sự sẽ hỗn loạn.
Đàn em do dự một lát rồi nói: “Ông chủ, hãy suy nghĩ kỹ.”
Anh ấy không tin người có đầu óc như ông chủ của bọn họ sẽ làm ra chuyện ngu ngốc như vậy, tuy hội Tam Hợp không sợ nhà họ Hoắc, nhưng nếu nhà họ Hoắc phản công thì sẽ gây ra thiệt hại không nhỏ, dù sao nhà họ Hoắc có quan hệ mật thiết với chính phủ.
Nguy Di sờ lên vết bớt dữ tợn trên mặt, trong giọng nói chút lười biếng: “Giết.”
Ngày hôm đó, Nguy Di đích thân đến tham dự bữa tiệc trên du thuyền của nhà họ n và nhà họ Hoắc, nhưng anh ấy không ngờ rằng nhà họ Hoắc không hề nể mặt anh ấy chút nào, sau khi anh ấy đưa người đi rồi thì bọn họ còn cảm thấy bất mãn, vậy mà còn dám giơ móng vút về phía đại lục.
Mặt mũi của Nguy Di anh, trở nên không đáng tiền đến như vậy từ khi nào?
Nhà họ Hoắc không chỉ khiêu khích Thi Liên Chu, còn chế nhạo anh ấy!
Ha hả.
Nguy Di trầm ngâm suy nghĩ rồi tìm cho mình một lý do thẳng thắn và quang minh chính đại, anh ấy hài lòng gật đầu.
Tuy nhiên, anh ấy thực sự không ngờ rằng nhà họ Hoắc lại can đảm đến mức dám đụng đến nhà họ Thi, Hồng Kông đã bình tĩnh quá lâu rồi, xem ra sắp có trò hay để xem rồi.
Bệnh viện nhân dân huyện Thấm.
Lông mi Khương Chi run rẩy, cô từ từ mở mắt ra, trời đã tối, phòng bệnh rộng rãi trống rỗng, không có bất cứ ai ở trong phòng.
Mái tóc đen của cô trải dài trên giường bệnh trắng như tuyết, đôi má xinh xắn tái nhợt, đôi môi anh đào khô khốc và nhợt nhạt.
Cơn đau trên vai lan khắp cả người khiến cô cau mày giơ tay vuốt ve vai mình, đúng lúc này, cánh cửa cọt kẹt mở ra, một giọng nói bình tĩnh vang lên bên ngoài cửa: “Nếu cô không muốn băng bó lại vết thương thì đừng đụng vào.”
Khương Chi dừng lại, ngước mắt nhìn Lê Đăng Vân.
Người cô nhìn thấy trước khi ngất đi chính là anh ấy.
Gặp lại Lê Đăng Vân, mặc dù Khương Chi không xấu hổ, nhưng ít nhiều cũng có khác biệt so với trước kia, dù sao thì cô cũng có liên quan đến cái c.h.ế.t của Trương Nhân, cô nghe nói Lê Đăng Vân vẫn luôn chung tình với Trương Nhân, cho nên nếu như anh ấy hận cô vì chuyện này thì cô cũng có thể hiểu được.
“Sao anh lại ở đây?” Khương Chi mím môi, nghiêm túc nhìn Lê Đăng Vân.
Theo lý mà nói, anh ấy hẳn là vẫn đang ở thành phố Thanh, chuẩn bị việc hậu sự cho Trương Nhân mới đúng, anh ấy xuất hiện ở huyện Thấm, tình cờ cứu được cô, tình huống này có vẻ kỳ lạ, không hợp lý.
Lê Đăng Vân đặt bình nước nóng lên bàn, nhìn Khương Chi: “Tôi đến tìm cô.”
Khương Chi trầm ngâm một lát, sau đó mở ra đôi môi tái nhợt: “Vì Trương Nhân à?”
Động tác trên tay Lê Đăng Vân dừng một chút, anh ấy trầm mặc hồi lâu mới nói: “Sau khi cô ấy bị hủy dung, mỗi ngày việc cô ấy nói đến nhiều nhất khi đang nằm trên giường bệnh chính là nói tôi báo thù cho cô ấy, chặt cô thành ngàn vạn mảnh, khiến cô bị hủy dung đến tận cùng, đau khổ không muốn sống.”