Chuyện khác thường thế này chắc chắn có điều quái lạ gì đó, rất có thể đây là xe của Cố Tuyển, mà ai biết được Thi Liên Chu có ngồi trên xe này không?
Cô đi rất nhanh, lúc chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã đ.â.m sầm vào một người.
“Ôi!” Khương Chi bị bật ngược lại phải lùi về sau mấy bước, Đản Tử cũng bị cô kéo mà suýt nữa đã ngã xuống, may mà được người ta kéo lại.
“Không sao chứ?”
Một giọng nói cực kỳ lạnh lẽo vang lên.
Khương Chi đứng vững rồi, cô vội vàng kiểm tra Đản Tử, thấy cậu bé không có vấn đề gì mới khoát tay nói: “Không sao, không sao, thật sự xin lỗi.”
Vừa nói Khương Chi vừa ngẩng đầu lên, tất nhiên ánh mắt cô cũng nhìn đến cơ thể người đối diện.
Thế nhưng vừa nhìn, trong mắt cô không kìm được lóe lên vẻ hốt hoảng.
Người đàn ông đối diện cô có dáng người cao lớn, mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác chiếc áo khoác màu xám nhạt, hai tay mang găng tay da màu đen, càng khiến người ta phải khen ngợi chính là khí chất của anh, lạnh lùng, tự phụ, mang đến cảm giác ngột ngạt, bí bách khiến người ta không dám đến gần.
Anh đứng trước mặt cô, ngược chiều ánh sáng, vì vậy càng khiến cho không khí xung quanh trở nên căng thẳng hơn.
Khương Chi chờ mong nhìn thấy gương mặt của người đàn ông từ trong vầng sáng buổi trưa này, cô chắc chắn người đàn ông có được khí chất thế này cũng có vẻ bề ngoài không hề kém cỏi.
Trong thoáng chốc Khương Chi muốn nín thở, đợi đến khi nhìn thấy đối phương rồi, sự chờ mong thưởng thức trên gương mặt cô bỗng cứng đờ, thay vào đó là sư sững sờ nhưng lướt qua rất nhanh.
Loại phản ứng này chỉ thoáng qua tức thì.
“Tôi xin lỗi.”
Khương Chi nói một câu, lập tức kéo Đản Tử nhanh chóng rời đi.
Đản Tử tò mò quay đầu nhìn thoáng qua, nhỏ giọng nói: “Mẹ, chú này cũng đẹp!”
Khương Chi nhăn mặt, trong lòng thầm nghĩ. Thi Liên Chu, chú út của nữ chính trong nguyên tác còn không đẹp sao? Nếu không đẹp thì làm sao nguyên chủ mới gặp một lần đã nổi m.á.u háo sắc, làm ra chuyện cưỡng bức đàn ông như thế?
Cũng may, sau khi nguyên chủ bị nhà họ Khương đuổi ra khỏi nhà thì nhan sắc xuống cấp, da dẻ xanh xao vàng vọt do thiếu dinh dưỡng, nếu không chỉ sợ đã bại lộ ngay lúc này rồi.
Cô biết ngay mà, Cố Tuyển đã đến đây, không có chuyện Thi Liên Chu còn chưa đến.
Vào những năm 80, muốn tìm kiếm một người là việc khó khăn như mò kim đáy biển.
Trong tiểu thuyết, Thi Liên Chu tìm được Thi Nam Châu dựa vào vết bớt hình trái tim trên mu bàn tay.
Qua nhiều năm như vậy, những nơi người nhà họ Thi tìm đến không được một ngàn cũng đến tám trăm. Bốn năm trước, Thi Liên Chu đi ngang qua thôn Khương Gia, anh còn chưa tìm được người thì đáng tiếc, chính mình cũng chịu thua thiệt.
Sau này sở dĩ có thể tìm được Thi Nam Châu bởi vì chuyện tráo đổi đổi thân phận “ly miêu hoán thái tử” xen kẽ trong tiểu thuyết.
Dù sao người ta cũng là nữ chính, số mệnh nhiều thăng trầm, nếu như có thể nhanh chóng, dễ dàng tìm thấy và đưa về thủ đô như thế khác nào làm giảm sự hồi hộp hấp dẫn của tiểu thuyết?
Tráo đổi thân phận sao?
Bỗng nhiên Khương Chi tỉnh táo lại. Cô đã nói làm thế nào mà thực tế lại xảy ra trước sáu năm so với cốt truyện, hóa ra là vì trong thoáng chốc cô còn chưa kịp phản ứng.
Nhà họ Thi giàu có như thế, người ta muốn tìm con cháu nhà mình, biết bao nhiêu người muốn tìm kiếm cơ hội thay thế thân phận hòng nhảy vào hưởng phú quý ngập trời này. Đáng tiếc vào những năm 80, giám định ADN đã phát triển, muốn lừa dối cũng không dễ dàng gì.