Ngoài ra còn cử thêm hai người chạy đến chỗ Tiểu Ngự bên kia, tất cả đã được chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ đối phương lộ sơ hở.
Nhưng vượt ngoài dự liệu của Khương Chi chính là đến khi mấy đứa bé Tiểu Tông về đến nhà, đối phương cũng không ra tay.
“Có phải bà chủ đã hiểu lầm gì rồi không?” Mạnh Lam đang ăn cơm thịt kho Khương Chi làm cho, anh ấy ăn như hổ đói, đôi mắt hổ sáng lấp lánh, Khương Chi gần như có thể nhìn thấy phía sau anh ấy có một chiếc đuôi đang lắc qua lắc lại.
Bà chủ làm cơm ngon quá!
Khương Chi im lặng lắc đầu, cảm giác của cô không sai. Nếu đối phương không ra tay, chỉ có thể nói rằng đối phương đang chờ đợi thời cơ. Mà chờ đợi thời cơ gì?
DTV
Ngón tay trắng muốt của cô gõ lên bàn một cái làm vang lên tiếng động rất thanh thúy.
Đột nhiên đồng tử của Khương Chi lóe lên.
Dường như cô đã đoán được là người nào rồi.
Tưởng Nguyên Trinh.
Cô ta đang chờ đợi cho Thi Ninh Chu rời đi vào ngày mai.
Tưởng Nguyên Trinh biết rõ một khi Thi Ninh Chu vẫn còn ở lại trấn Đại Danh này thì vấn đề an ninh sẽ rất nghiêm ngặt, một khi cô xảy ra chuyện gì thì việc tiến hành điều tra, lùng bắt diễn ra rất nhanh, nói không chừng sẽ dẫn manh mối đến chỗ cô ta.
Cô ta là một thiên kim tiểu thư, chắc hẳn dưới tay phải có người, nhiều lắm cũng có thể dùng tiền mua mạng, dù sao ở thời đại này không thiếu những kẻ liều mạng, bọn họ chỉ cần thấy tiền là nổi lòng tham, mà nhận tiền làm việc, cớ sao không làm?
Những kẻ liều mạng này có thể không đáng tin lắm, luôn có một khả năng nhỏ là sẽ tiết lộ ra cô ta.
Còn về việc vì sao cô ta biết được, chẳng phải nhà họ Thi có một Thi Lam Chu luôn tiết lộ tin tức ra ngoài sao?
Một khi Thi Ninh Chu rời đi, trấn Đại Danh trở thành củi mục, cô ta chỉ cần hơi vận hành một phen thì làm đám củi mục kia bắt người kiểu gì được? Làm sao dám bắt người chứ?
Cô ta tính toán rất tỉ mỉ, phải loại bỏ hết khả năng có thể tiết lộ ra mình.
Chẳng qua điều duy nhất Tưởng Nguyên Trinh chưa tính toán đến chỉ sợ là Mạnh Lam.
Bản lĩnh của Mạnh Lam không phải tầm thường, không dám nói lấy một đấu với một trăm nhưng đối phó với những kẻ liều mạng thì chẳng là gì đối với anh ấy.
Cô thay đổi ý định rồi. Cô muốn lộ diện để tìm kiếm từng sát thủ mà Tưởng Nguyên Trinh phái đến, chẳng bằng làm một phát trúng đích, dùng cái này nắm thóp cô ta.
Chẳng phải Tưởng Nguyên Trinh không muốn mang thanh danh g.i.ế.c người trên lưng mình sao?
Vậy Khương Chi càng muốn để cô ta gánh tội danh g.i.ế.c người trên lưng.
Chỉ hy vọng đám người liều mạng này không quá cứng miệng.
Khóe miệng Khương Chi chậm rãi cong lên, cô khẽ cười một tiếng: “Ngày mai, nhất định bọn họ sẽ ra tay, cho dù không ra tay cũng phải tạo cơ hội cho bọn họ ra tay.”
Động tác ăn cơm của Mạnh Lam dừng lại: “Tạo cơ hội sao?”
Khương Chi gật đầu: “Ngày mai quay về thôn Khương Gia.”
Mạnh Lam nheo mắt lại, gật đầu nói: “Không thành vấn đề!”
…
Đêm nay, Mạnh Lam ngủ lại ở nhà xuất bản.
Ngày mai Khương Chi sẽ đạp xe về thôn, rêu rao khắp nơi.
Buổi tối, Khương Chi đi đến nhà kho của xưởng may, trên đường đi cũng không đụng phải chuyện kỳ lạ gì, điều này càng xác định suy đoán của cô là đúng.
Với tình yêu bệnh hoạn của Tưởng Nguyên Trinh dành cho Thi Liên Chu, cô ta yêu âm thầm, yêu liều lĩnh nên sẽ dùng hết sức lực để đối phó với cô, nếu không diệt trừ một người như vậy, sau này phiền phức tìm đến cô sẽ không ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-375.html.]
Khương Chi âm thầm than thở một tiếng.
Không phải cô sợ hãi mà cô cảm thấy phiền, cho dù là ai cũng không muốn bị một con rắn độc đêm ngày để mắt đến.
Nhưng hết cách rồi, ai bảo đây là sự lựa chọn của cô?
Chẳng qua một Thi Liên Chu “thu hút ong bướm” cũng đáng giá cho cô vận dụng sức lực một lần như thế.
Tuy ong bướm kia đều có độc nhưng cô vẫn không sợ.
Cặp đôi trong nguyên tác sao?
Cho dù có là cặp đôi kiên cố hay vững chắc đi chăng nữa, cô cũng phải ra tay phá hủy.
Trong nhà kho của xưởng may.
Khương Chi bán gần hết lâm sản cho hệ thống, chỉ để lại một phần, chuẩn bị ngày mai tặng cho các nhân viên xem như phúc lợi cho họ, vừa xem như lời giải thích cho sự biến mất của lâm sản, dù sao khi chuyển vào đây không ai biết trong giỏ trúc của cô chứa cái gì và chứa số lượng bao nhiêu.
Mà sau khi bán số lâm sản này, tài sản trong hệ thống của cô đã tăng vọt lên gần mười một vạn.
Hàng hóa trong thương thành của hệ thống rất phong phú, nếu cô chuẩn bị mở siêu thị cũng xem như giảm bớt rất nhiều nhân lực và vật lực, chỉ là trong quá trình vận hành vẫn không thể thiếu sự giúp đỡ của Thi Liên Chu, nếu không sẽ khiến người ta nghi ngờ.
Tất nhiên, ý nghĩ này cũng chỉ thoáng qua mà thôi, dù sao hiện nay sản nghiệp của cô cũng đã nhiều, vẫn cần phải kinh doanh cho tốt từng hạng mục mới được, không thể gấp gáp.
Rời khỏi xưởng may, Khương Chi lại bình yên vô sự về đến nhà xuất bản.
Ở một góc khuất đầu đường có mấy tên dáng vẻ như lưu manh đang tụm lại một chỗ, bọn họ nhìn theo Khương Chi bước vào nhà xuất bản, một tên có mái tóc uốn xoăn thầm nói: “Đại ca, cơ hội tốt như vậy mà chúng ta không ra tay đúng là đáng tiếc!”
“Đã nhận tiền của người ta thì làm việc cho người ta, đối phương đã nói ngày mai thì chúng ta phải đợi đến ngày mai, nói mấy lời vô dụng như vậy làm gì?” Tên lưu manh cầm đầu ngậm điếu thuốc trong miệng, lạnh giọng trách cứ đàn em của mình.
“Hì hì, em cũng chỉ sợ bỏ qua cơ hội tốt. Em gái đó xinh đẹp biết bao, vô duyên vô cớ lại có lợi cho mấy anh em chúng ta rồi, xem ra vụ làm ăn này có lời rồi.” Tên tóc xoăn vuốt tóc mình, hí hửng nói.
“Ngu! Có thể khiến người ta chú ý đến, còn dùng tiền thuê chúng ta “chăm sóc” cô ta, mày cho rằng có thể dễ dàng đối phó sao? Tao đã nghe ngóng rồi, người phụ nữ này có mối quan hệ rất sâu với vị quan lớn được điều đến trấn Đại Danh này, sợ rằng sẽ rất khó chơi.”
“Không phải dễ kiếm được số tiền kia.” Tên cầm đầu lấy điếu thuốc xuống, hung hăng phun một bãi nước bọt, sắc mặt cũng khó coi.
Tên lưu manh tóc xoăn gãi đầu mình, tất nhiên hắn cũng không muốn bỏ qua vụ làm ăn này, vì vậy nhắm mắt nói: “Khó chơi sao? Vậy chúng ta lại đòi thêm một ít tiền nữa! Em thấy đối phương không phải người thiếu tiền, cùng lắm thì làm xong vụ này, chúng ta lập tức rời khỏi đây, đến thành phố Hải làm lưu manh?”
Tên cầm đầu liếc nhìn hắn mà không nói chuyện.
Tên tóc xoăn thấy vậy thì rụt cổ lại, sau đó không dám lên tiếng nữa.
“Ngày mai phải nhìn kỹ cho ông, hễ có cơ hội thì lập tức ra tay ngay, phải tốc chiến tốc thắng, con mẹ nó, đừng ham hưởng thụ mà chọc ra chuyện phiền phức gì đó, sau đó lập tức rời khỏi nơi này.”
Lời của tên cầm đầu vang lên trong không khí khiến không khí cũng trở nên lạnh lẽo hơn.
…
Ngày hôm sau, dì Lý vẫn đưa mấy đứa bé đến trường, mà đi theo họ còn có người của Mạnh Lam.
Người vừa đi, Khương Chi cũng nghênh ngang ra cửa ngay sau đó, cô đạp xe đạp đi dạo một vòng quanh chợ, mua không ít thứ đặt vào giỏ trước của xe đạp, sau đó mới chậm rãi lắc lư đi về phía thôn Khương Gia.
Mạnh Lam đã từng được đào tạo nghiệp vụ trinh sát, anh ấy cũng thay một bộ đồ bình thường, đạp chiếc xe đạp 28 inch đi theo Khương Chi.
Rất nhanh sau đó Mạnh Lam đã phát hiện một đám người khả nghi trên đường.
Xem ra bọn người này cũng không phải tội phạm bắt cóc chuyên nghiệp có kinh nghiệp phong phú gì đó mà chỉ là những kẻ lông bông, cà lơ phất phơ, dáng vẻ côn đồ tép riu, thậm chí bên hông ngoại trừ mấy cây d.a.o lóe lên tia sáng ra thì đến một khẩu s.ú.n.g cũng không có.
Thuê hạng người thế này đến g.i.ế.c có phải cũng quá qua loa rồi không?