Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 573




Đan Uyển khẽ cười, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn cái gì, sau này mọi người đều là chị em dâu. Nếu có chuyện gì khó khăn thì có thể đến tìm chị nhé.”

Khương Chi liếc nhìn cô ấy nhưng không nói gì.

Khi họ đang thì thầm nói chuyện trong phòng bếp thì ở trong viện Thi Ninh Chu với Thi Nam Châu cũng không rảnh rỗi.

“Ba, vì sao ba lại muốn xin lỗi dì Khương Chi chứ?” Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Thi Nam Châu tràn đầy nghi ngờ và tò mò.

Thi Ninh Chu mỉm cười khẽ sờ b.í.m tóc của Thi Nam Châu, lắc đầu nói: “Cô ấy là thím út của con, sau này không được gọi sai nữa.”

Thi Nam Châu trầm mặc một lát rồi ngước mắt lên nhìn Thi Ninh Chu: “Vậy Tiểu Qua và những người khác có cùng về Bắc Kinh với chúng ta không? Sau này con có thể thường xuyên chơi cùng với họ không?”

“Đương nhiên.” Thi Ninh Chu mỉm cười khẽ gật đầu.

Vừa dứt lời, Tiểu Qua lập tức cõng cặp sách trên lưng từ bên ngoài chạy vào, vừa chạy vừa reo lên: “Mẹ, mẹ, mẹ tìm được anh trai chưa? Anh trai đã về chưa? Tại sao anh trai lại không đi học? Mẹ?”

Tiểu Qua nhìn thấy Thi Nam Châu ở trong sân nhà mình nhưng đây là lần đầu tiên trên gương mặt cậu bé không có ý cười. Tiểu Qua nhìn ngó xung quanh mà không thấy Tiểu Ngự thì trong nháy mắt, sắc mặt của cậu bé trở nên ủ rủ, cũng không còn lòng dạ nào đến chào hỏi mấy người Thi Ninh Chu.

“Tiểu Qua? Làm sao vậy? Em vừa mới nói tới Tiểu Ngự sao?” Thi Nam Châu đi về phía Tiểu Qua, cô bé tò mò hỏi.

Tiểu Qua ủ rủ gật đầu mà không lên tiếng.

“Anh cả còn chưa trở lại sao?” Tiểu Diệu kéo tay Tiểu Tông, thở hồng hộc, quét mắt nhìn một vòng, giọng nói cũng không được tốt lắm.

Thi Ninh Chu nhìn mấy đứa bé, sắc mặt anh ấy nghiêm lại: “Xảy ra chuyện gì vậy? Không thấy Tiểu Ngự sao?”

Dì Lý đi theo phía sau mấy đứa bé, vốn dĩ bà ấy đang rầu rĩ, lo sợ và bất an nhưng giờ lại nghe Thi Ninh Chu hỏi thì tâm trạng bị đè nén trong lòng lại sụp đổ một lần nữa, vành mắt bà ấy đỏ lên: “Tiểu Ngự… Đứa nhỏ đó đã lén bỏ đi.”

Mặc dù Khương Chi đã nói Tiểu Ngự không có việc gì cả nhưng vì cậu nhóc chưa trở về nên dì Lý vẫn tự trách mình.

Thi Ninh Chu vẫn chưa phản ứng kịp, anh ấy cau mày: “Thế nào gọi là lén bỏ đi chứ? Dì nói rõ ràng xem!”

Bây giờ, bốn đứa bé đã trở thành đầu quả tim của bà cụ, nếu xảy ra chút vấn đề gì đó đều có thể để lại hậu di chứng rất nghiêm trọng, vả lại mấy đứa bé này còn là cháu ruột của anh ấy, cho dù thiếu đi một đứa bé nào cũng là chuyện lớn.

Khương Chi nghe thấy tiếng động thì từ nhà bếp đi ra, sắc mặt cô rất bình tĩnh: “Tiểu Ngự chỉ đi thăm người thân thôi, qua mấy ngày nữa, nhóc con đó mới trở về.”

“Người thân sao?” Thi Ninh Chu sững sờ.

Khương Chi không giải thích gì thêm, cô chỉ nói: “Ăn cơm thôi!”

Tiểu Qua tin tưởng Khương Chi nhất, nếu mẹ mình đã nói đi thăm người thân thì chắc chắn chính là như vậy, cậu bé đặt quyển sách xuống, bĩu môi nói: “Anh cả thật là, tự mình chạy ra ngoài cũng không dẫn chúng ta theo!”

Tiểu Diệu im lặng không nói gì, chỉ liếc nhìn Tiểu Qua.

Nhà họ có người thân nào sao?

Ban đầu Thi Ninh Chu muốn hỏi thêm gì đó nhưng nhìn thấy thái độ của Khương Chi nên không hỏi nữa. Cô là người làm mẹ, cũng không thể không đối xử tốt với con mình, ở chỗ của em dâu này, anh ấy vẫn nên nói ít làm nhiều thì hơn.

Mấy cái sủi cảo hoa hòe trắng tròn mập mạp vừa được đặt lên bàn, vẫn còn nóng hôi hổi khiến Tiểu Qua hoàn toàn quên luôn Tiểu Ngự.

Sủi cảo ăn với nước dấm vừa thơm vừa cay, chỉ cần cắn một cái, nước súp sẽ lập tức tràn trong miệng, mùi thịt thoang thoảng, mùi hoa hòe thơm ngát tỏa ra khắp khoang miệng, cộng thêm vỏ bánh sủi cảo mềm dẻo ở bên ngoài, không cần nói đến người lớn mà mấy đứa bé cũng yêu thích không thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-373.html.]

Miệng của Tiểu Qua hầu như không được nghỉ ngơi, cậu bé vừa ăn vừa dùng tay xoa cái bụng tròn vo của mình, vừa ăn lại vừa nghĩ đến Tiểu Ngự đã “vứt bỏ” mấy người em thì không khỏi cảm thấy đáng đời cho Tiểu Ngự: “Ha ha, anh cả đúng là không có lộc ăn rồi.”

Sau một bữa tiệc hoa hòe, bụng ai cũng no căng tròn.

Thi Ninh Chu ăn uống no say rồi nên cũng lập tức chào tạm biệt, anh ấy khách sáo nói: “Em dâu à, ngày mai gia đình anh quay lại thủ đô rồi, chờ em và mấy đứa bé đến, anh hai sẽ bày tiệc mời các em!”

“Được!” Khương Chi gật đầu. Cô tiễn họ ra sân, lúc gần đi, cô còn đưa một giỏ lâm sản trên núi Chi Tử cho họ.

“Tiểu Qua, nhanh nhanh đến thủ đô thăm chị nhé!” Thi Nam Châu ngồi trên xe, cô bé phất tay với Tiểu Qua, nét mặt tươi cười như hoa, gương mặt nhỏ xinh xắn giống như đang tỏa sáng, tuổi còn nhỏ nhưng đã cầm chắc vầng sáng dành cho nữ chính rồi.

Tiểu Qua gật đầu rất nghiêm túc, cậu bé la lớn: “Yên tâm đi, chị Châu Châu.”

Khương Gia đứng một bên chỉ im lặng.

Nữ chính và nam phụ lại chia tay nhau một lần nữa nhưng nhìn theo tình hình hiện tại thì trái lại Thi Nam Châu mới là người có tình cảm sâu hơn với Tiểu Qua.

Buổi chiều, Khương Chi lại ngồi vào bàn viết bản thảo, Tiểu Tông vẫn tiếp tục chơi rubik, Tiểu Diệu và Tiểu Qua cùng nhau làm bài tập, nói là làm bài tập nhưng thật ra cũng chỉ xem một ít truyện tranh, đọc một ít quốc ngữ.

Tiểu Qua vò đầu bứt tai, lẩm bẩm: “Anh cả không có ở đây khiến con không quen. Mẹ, rốt cuộc anh cả đã đi đâu vậy? Bao giờ anh ấy mới trở về? Con rất nhớ anh ấy, mẹ có thể đưa chúng con đi tìm anh ấy không?”

Khương Chi còn chưa lên tiếng mà Tiểu Diệu đã nhỏ giọng nói: “Anh đoán anh cả đã đi tìm chú Phong Sa.”

Mấy ngày trước cậu bé đã cảm thấy anh cả lén la lén lút nhưng hỏi thì không nói gì cả, hôm nay mới biết thì ra anh cả của mình vụng trộm đi tìm Cận Phong Sa.

Tiểu Diệu thật sự rất thắc mắc, lẽ nào ở bên cạnh mẹ không tốt sao?

DTV

“Hả? Tìm chú Phong Sa sao?” Tiểu Qua ngơ ngác nhưng lập tức giật mình thốt lên: “Thế nhưng chú Phong Sa đã kết hôn rồi mà, nếu anh ấy đến đó, vợ của chú Phong Sa có đánh anh ấy không? Em nghe nói anh cả như vậy thì sẽ bị gọi là kẻ kéo chân sau, đúng không anh ba?”

Tiểu Diệu gãi đầu: “Chắc là vậy!”

Hai nhóc con, em một câu anh một câu đều chui vào lỗ tai của Khương Chi khiến cô không viết bản thảo nổi nữa.

Khương Chi thở dài: “Các con không được học theo Tiểu Ngự! Muốn làm gì hay muốn đi đâu đều phải nói trước với mẹ, nếu không sẽ bị người xấu bắt cóc, bị bán đi rất xa, mẹ sẽ không dễ dàng tìm thấy các con, biết không?”

“Ôi! Đáng sợ như vậy sao?” Tiểu Qua hoảng hốt thốt lên, rụt cổ lại.

Trái lại với Tiểu Qua, Tiểu Diệu rất bình tĩnh, cậu bé nhìn Khương Chi, nhỏ giọng nói: “Mẹ, có phải anh cả không muốn sống chung với chúng ta không? Anh ấy còn trở về không?”

Khương Chi rủ mắt xuống.

Tiểu Diệu là đứa bé có suy nghĩ tỉ mỉ nên cậu bé đã đoán được suy nghĩ của Tiểu Ngự.

Vốn dĩ Tiểu Ngự đã suy nghĩ một đi không trở lại, cậu nhóc muốn sống chung với Cận Phong Sa và xem bọn họ là “người thân” trên danh nghĩa, nếu Khương Chi không tính toán thì có lẽ Tiểu Ngự cũng sẽ không trở lại.

Tất nhiên nếu thuận theo nội dung trong nguyên tác thì Tiểu Ngự vẫn sẽ quay lại thủ đô nhưng đó cũng là rất nhiều năm về sau.

Tiểu Ngự cầm rubik trên tay, nghiêng đầu nói một câu lời ít ý nhiều: “Sẽ trở về.”

“Anh hai nói đúng! Anh cả nhất định sẽ trở về!” Tiểu Qua vỗ vào n.g.ự.c mình, giọng nói rất chắc chắn.