“Mẹ Cận Phong Sa sao?” Mắt Khương Chi híp lại.
Cận Giai Giai gật đầu, trong mắt khó nén khỏi cô đơn.
“Mấy ngày trước dì Anh lên núi đào hành dại, bị trượt chân, ngã từ trên núi xuống, xương bị gãy, bây giờ đang nằm ở trên giường không động đậy nổi, Dư Hồng Mai đã chăm sóc cho dì ấy mấy ngày, lại cho mượn tiền, cho nên…”
Cận Giai Giai nói, nhịn không được phát ra tiếng áp lực nghẹn ngào.
Khương Chi liếc mắt đánh giá Cận Giai Giai, giọng điệu bình tĩnh: “Cô muốn mượn bao nhiêu tiền?”
“Hai…hai trăm được không?” Cận Giai Giai thử tính vươn hai ngón tay, vẻ mặt lo sợ, sợ rằng Khương Chi sẽ phủi tay mà đi.
“Hai trăm sao?” Khương Chi nhíu mày, nhà Dư Hồng Mai lấy ra hai trăm đồng tiền khiến cho Cận Phong Sa khom lưng sao? Một tháng tiền lương của anh ấy cũng được gần một trăm đồng, vậy mà vì 200 đồng mà bán bản thân đi sao, vụ mua bán này làm gì có lời chứ?
Cận Giai Giai nhìn vẻ mặt của Khương Chi khẽ biến, trong cổ họng không khỏi phát ra tiếng “Ực” một cái.
Cô ấy lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng, cả người lập tức chảy ra mồ hôi lạnh.
Loại lo lắng này xuất phát từ việc cô ấy chưa từng mượn tiền ai, hơn nữa lúc đối mặt với mẹ của Cận Cương Thiết thì cô ấy luôn có loại cảm giác căng thẳng như khi đối mặt với gia trưởng ở nhà, sợ giây tiếp theo cô sẽ đột nhiên tức giận.
Cận Giai Giai hít sâu một hơi, đột nhiên nói: “Nếu hai trăm không được, vậy thì một trăm, một trăm cũng được.”
Khương Chi liếc mắt nhìn cô ấy: “Đưa thế chấp nhà ở cho tôi sao?”
Tuy nói nhà ở của hộ làm nông không đáng tiền, nhưng nếu vì hai trăm đồng tiền mà thế chấp cả căn nhà của mình thì chứng minh đầu óc của Cận Giai Giai không được tốt lắm, hơn nữa lại còn vì một người đàn ông không thích mình, là một người không có não khi yêu đương.
Cận Giai Giai hơi do dự, trịnh trọng gật đầu: “Được!”
“Được.” Khương Chi sảng khoái đáp ứng.
Cô là người làm ăn, loại chuyện cho vay nặng lãi này đối với cô thì không có nhiều tổn thất, thật ra cô không để bụng nhà ở của Cận Giai Giai, mà là muốn mượn căn nhà đó, bảo Cận Giai Giai hai ngày này chú ý động tĩnh của Tiểu Ngự một chút.
Bản đảm vẫn luôn tốt hơn.
“Đi thôi, tôi dẫn cô về nhà, bây giờ tôi cũng có thể đưa cho cô khế đất luôn.” Cận Giai Giai nhẹ nhàng thở ra, chỉ vào nơi cách đó không xa.
Khương Chi gật đầu, đi theo Cận Giai Giai vào một căn nhà cũ.
Cô không đi vào, Cận Giai Giai cũng không ép buộc, chạy vào nhà tìm một lát, đã cầm khế đất ra, nhà ở nông thôn thì không có khế nhà, ngay cả đất cũng không đáng giá bao nhiêu.
Khương Chi nhìn khế đất trong tay, không có vấn đề gì, nhướng mày nói: “Không thương lượng với người nhà sao?”
Cận Giai Giai cắn môi: “Tôi không có người nhà.”
Khương Chi hiểu rõ, cũng khó trách, nếu như có người nhà, thì dựa vào đầu óc suốt ngày chỉ nghĩ đến yêu đương của cô ấy thì sớm đã bị đuổi ra khỏi nhà.
Cần lấy khế đất, Khương Chi đếm ra hai trăm đồng tiền đưa qua: “Chờ cô trả hết nợ thì tôi sẽ trả lại khế đất cho cô. Tiểu Ngự… Cương Thiết hai ngày nay sẽ ở đây, tôi hy vọng cô có thể chú ý đến nó một chút, nếu như tôi vui vẻ thì cũng có thể trả lại khế đất cho cô trước thời hạn”.
Cận Giai Giai nhìn Khương Chi, lắc lắc đầu: “Cho dù cô không nói thì tôi cũng sẽ chăm sóc cậu bé thật tốt. Còn khế đất thì cô cứ cầm đi, tôi sẽ nhanh chóng trả tiền lại cho cô.”
Khương Chi im lặng không nói rồi lắc lắc đầu, cầm khế đất rời đi.
Cận Giai Giai nhìn tiền trong tay, mím môi, trong mắt toát ra ánh sáng hy vọng.
Cô ấy tính lát nữa sẽ đi gặp Dư Hồng Mai, nếu có thể thành công thì tất cả đều đáng giá.
Khương Chi đợi tầm nửa tiếng, mới đón được xe buýt về nhà.
Đi một chuyến đến Lan Hương, không phải chỉ để Tiểu Ngự lại chỗ đó, mà còn có khế đất này, tính cách của Cận Giai Giai quá thẳng thắn, lại quá ngốc nghếch, cho dù không đưa khế đất cho cô thì cũng sẽ đưa cho người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-371.html.]
Nhưng mà, con người cô ấy như vậy, thật ra cũng khá xứng đôi với Cận Phong Sa.
Lúc về lại trấn Đại Danh thì đã hơn ba giờ chiều.
Khương Chi đói đến mức bụng kêu vang, đến tiệm cơm Quốc Doanh ăn một bữa cơm đơn giản.
Cô về lại nhà xuất bản, thể xác và tinh thần đều mệt, đáng tiếc là nghỉ ngơi chưa đầy ba mươi phút đã bị một tiếng ồn đánh thức.
Phó Đông Thăng gõ cửa phòng: “Bà chủ, có người tìm!”
Khương Chi đứng dậy mặc thêm quần áo, xoa xoa thái dương, khi mở cửa ra thì thấy Phó Đông Thăng đang không được tự nhiên, ánh mắt ông ấy không ngừng ngó vào trong viện, Khương Chi nhìn theo thì thấy bóng dáng cao lớn đĩnh bạt của Mạnh Lam.
Tuy nhiên, điều buồn cười là xung quanh Mạnh Lam có đầy những giỏ trúc lớn, trong cái giỏ đựng đầy những thổ sản, có nấm, hoa hòe, tỏi núi, hành núi gì đó, chủng loại phong phú, số lượng khổng lồ.
Manh Lam nhìn về phía Khương Chi, nghiêm trang nói: “Bà chủ! Những cái này phải để ở đâu?”
Khương Chi ngẩn ra một chút, liền chỉ vào căn phòng trống nói: “Đều dọn vào đi, để hết đồ vật trên mặt đất là được.”
“Vâng.”Mạnh Lam trịnh trọng đồng ý, mỗi tay nhấc hai cái giỏ tre đi vào trong phòng, hiệu suất làm việc của anh ấy rất cao, không bao lâu đã chỉ còn những cái giỏ rỗng, sau đó anh ấy mang hết những cái giỏ rỗng xếp gọn lên trên xe, một loạt động tác như nước chảy mây trôi.
“Bà chủ, nếu như không có chuyện gì nữa thì tôi xin phép quay lại làm việc!” Vẻ mặt anh ấy nghiêm túc nói.
Khương Chi gật đầu, nhìn theo hướng Mạnh Lam vừa đi.
Phó Đông Thăng đứng ở một bên xem không hiểu ra sao: “Bà chủ?”
Khương Chi không quan tâm đến ông ấy, nhìn thổ sản đang chất đầy căn phòng thì có chút đau đầu, vốn dĩ cô muốn thuê một cái kho hàng, đồ vật mấy ngày nay thu được sẽ xếp vào đó để cô mang bán cho hệ thống, không nghĩ tới Mạnh Lam đã đưa đồ vật đến tận cửa.
Cô đang nghĩ cô có cách nào tốt để thần không biết quỷ không hay xử lí hết một đám thổ sản có “Giá trị xa xỉ này.”
Ánh mắt cô nhìn tới đống thổ sản trước mặt, cả phòng tràn ngập hương hoa hòe nhàn nhạt, nhớ đến lời của Tiểu Qua thì cô tạm thời gác lại chuyện thổ sản qua một bên, vớt ra một ít hoa hòe, chuẩn bị buổi tối dùng hoa hòe làm thức ăn.
Phó Đông Thăng đi theo vào phòng, cười nói: “Bà chủ, ngày mai cho tôi xin nghỉ phép.”
“Hả?” Khương Chi liếc mắt nhìn ônh ấy.
Từ khi làm ở nhà xuất bản, Phó Đông Thăng chưa từng vắng mặt một ngày, lúc này xin nghỉ đúng là rất hiếm thấy.
Trên mặt Phó Đông Thăng lộ ra chút vẻ xấu hổ: “Ngày mai là sinh nhật của vợ tôi, tôi muốn ở nhà với bà ấy.”
Trong khoảng thời gian này không phải ông ấy chỉ bận rộn mỗi việc của nhà xuất bản, còn ở trong lòng trái lo phải nghĩ chuyện của Vân Tường, bây giờ nghĩ lại thì ông ấy cảm thấy quá áy náy với vợ mình, ông ấy đã đầu bốn rồi, cũng nên lý trí chút mới phải.
Bây giờ nhà xuất bản làm ăn phát đạt, ông ấy cũng kiếm được tiền, tóm lại phải đền bù cho vợ nhiều hơn.
Đuôi mắt Khương Chi liếc về phía ông ấy, gật đầu: “Được, ý tưởng không tệ.”
Phó Đông Thăng gật đầu, lại nói chuyện của nhà xuất bản với Khương Chi một lúc rồi mới xoay người rời đi.
Khương Chi nhìn bóng dáng của ông ấy, ánh mắt như suy tư gì đó.
Cô cũng không nghĩ nhiều, bắt đầu chuẩn bị làm cơm chiều.
DTV
Hoa hòe có hương vị thanh ngọt, chứa nhiều vitamin và các khoáng chất khác, là một loại mỹ thực kỳ tươi ngon lạ miệng.
Khương Chi chuẩn bị làm sủi cảo hoa hòe cho món chính tối nay, lấy hoa hòe, thịt heo, hành tây, gừng, dầu mè cùng trộn đều lên để làm phần nhân, lại cán bột ra là có thể bắt đầu làm sủi cảo rồi.
Ngoại trừ món chính là sủi cảo, cô còn dùng hoa hòe để xào với trứng gà, lại lấy thêm mấy bình sữa bò, một bàn cơm hoa hòe thơm nức mũi đã làm xong.
Cơm vừa mới làm xong, mấy đứa nhóc còn chưa về thì Thi Ninh Chu đã dẫn cả gia đình lại đây.