Khóe miệng Khương Chi cũng co giật một cái, chợt lên tiếng nói lời không thật lòng lắm: “Đản Tử, không được như thế! Con mau xin lỗi chú đi!”
Đản Tử ngẫm nghĩ rồi nói: “Chú, cháu xin lỗi. Mẹ cháu nói đúng, tuy chú rất ồn ào nhưng cháu không nên yêu cầu chú đừng nói chuyện, như vậy là không đúng.”
Nghe đến đây, vẻ mặt Cố Tuyển càng cứng đờ.
Khương Chi nheo mắt.
Cô chưa kịp lên tiếng, bác sĩ Trương đã không nhịn được cười to lên: “Đứa nhỏ này rất thành thật. A Cố, cậu đúng là không đổi được cái tính hay bép xép, đã hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi rồi nhưng suốt ngày ồn ào không ngừng nghỉ.
Dứt lời, ông ấy nói với Khương Chi: “Đã thay băng rồi, cô có thể về rồi! Nhớ kỹ đừng để vết thương bị dính nước!”
“Cảm ơn bác sĩ Trương.”
Khương Chi nhớ kỹ cách bác sĩ Trương gọi tên hồ ly kia, cô đã có căn cứ để tìm hiểu người này rồi.
Trước đó cô đã trả tiền băng bó vết thương, bây giờ thay thuốc và băng bó lại tốn ba đồng. Quả nhiên, cho dù ở thời đại nào đi chăng nữa thì bệnh viện cũng là nơi đốt tiền nhanh nhất. Ba đồng cũng tương đương với một cân rưỡi thịt ba chỉ rồi.
Lúc kéo Đản Tử rời đi, Khương Chi như suy nghĩ điều gì đó mà liếc nhìn Cố Tuyển một cái.
A Cố. Cô đã biết người này là ai.
Trong tiểu thuyết, Thi Liên Chu là người nham hiểm, ác độc, không nhiều lời nhưng lại có mấy người bạn thân trái tính trái nết với anh, một trong những người đó tên là Cố Tuyển, tính cách người này thiện lương, ở phương diện tình cảm thì trắng như tờ giấy trắng, mà anh ta cũng chính là ánh trăng sáng nữ chính Thi Nam Châu cầu mong mà không có được.
Không sai! Đây là tiểu thuyết ngôn tình sủng mà còn thuộc thể loại niên hạ, yêu thầm, vừa chua vừa ngọt.
Cố Tuyển lớn hơn Thi Nam Châu đúng hai mươi tuổi, sau khi quay về thủ đô, Thi Nam Châu sa vào sự quan tâm của một người vừa dịu dàng vừa không lăng nhăng.
Đáng tiếc Cố Tuyển là bạn thân của chú út, Cố Tuyển chưa từng vượt qua ranh giới, vẫn xem Thi Nam Châu giống như cháu gái nhà mình, điều này cũng là nguyên nhân duy nhất khiến Thi Nam Châu đau lòng, cảm thấy chua xót, ngọt ngào, nhiều lần thút thít nỉ non.
Hiện tại anh ta không ở thủ đô sao? Sao lại đến trấn Đại Danh này?
Đột nhiên, con ngươi của Khương Chi co lại.
Cố Tuyển ở đây, có phải Thi Liên Chu cũng ở đây không? Họ đã tìm ra Thi Nam Châu rồi sao?
Không đúng, trong tiểu thuyết, chẳng phải đến năm mười ba tuổi Thi Nam Châu mới được đón về thủ đô sao? Bây giờ cô bé chỉ mới bảy tuổi, theo lý mà nói phải mất thêm sáu năm nữa mới bắt đầu bước vào giai đoạn được nhiều người cưng chiều. Lẽ nào vì cô đã trọng sinh nên mới dẫn đến sự thay đổi tình tiết thế này?
Khương Chi cảm thấy rất đau đầu.
Nếu nội dung trong nguyên tác diễn ra sớm hơn thì cái mạng nhỏ này của cô cũng bị kết thúc sớm hơn.
DTV
Tuy con người cô có miệng lưỡi dẻo quẹo nhưng vẫn không thắng được hạng người bụng dạ nham hiểm như Thi Liên Chu. Có nghĩ thế nào cô cũng không tìm ra cách nào giải thích cho việc nguyên chủ bán con đổi lương thực. Lẽ nào cô phải nói mình là người trọng sinh đến đây nên vô tội?
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Đản Tử là đứa trẻ nhạy cảm, cậu bé nhanh chóng cảm giác được Khương Chi đang lo lắng, bất an.
Cậu bé ngẩng gương mặt nhỏ bé của mình lên nhìn Khương Chi, lo lắng hỏi.
Khương Chi đè nén nỗi lo trong lòng, cô không muốn để Đản Tử lo lắng theo mình: “Mẹ không sao, chỉ là đau đầu quá.”
Khương Chi dứt lời, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một chiếc xe jeep cao lớn thì trong lòng càng bất an hơn, cô vội kéo Đản Tử, cúi đầu xuống, vội vàng rời đi ngay. Bây giờ là lúc nguy hiểm nhất, chỉ cần không cẩn thẩn một chút có thể sẽ làm lộ sơ hở và ảnh hưởng đến mạng sống.
Từ bao giờ trấn Đại Danh có loại xe sang trọng thế này chạy trên đường.