Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 569




Tiểu Ngự càng đánh mạnh hơn, nước mắt nước mũi giàn giụa: “Ba là kẻ nói dối! Là kẻ nói dối!”

Khương Chi đứng bên cạnh nhìn, cũng không bước đến an ủi hay làm gián đoạn cuộc đoàn tụ sau bao lâu mới gặp lại của đôi ‘cha con giả’ này.

Nhưng Dư Hồng Mai lại không để ý nhiều như vậy.

Cô ta nghe được những lời nói của Tiểu Ngự, lập tức không vui hét lên: “Mày đang nói cái gì thế hả? Tại sao anh ấy lại không nên kết hôn với tao? Ha ha, tao nói cho mày biết, anh ấy không chỉ muốn kết hôn với tao, mà sau này còn muốn sinh con với tao! Sau này mày ít đến tìm anh ấy đi!”

DTV

Đối với Tiểu Ngự, những lời này chẳng khác nào nỗi đau thấu tim.

Nỗi uất ức trong lòng cậu bé càng thêm mãnh liệt hơn, đột nhiên ôm lấy cổ của Cận Phong Sa, khóc to: “Lão Cận, ba đừng cưới cô ta có được không? Con không muốn ba cưới cô ta, cô ta không phải người tốt!”

Cận Phong Sa ôm chặt lấy Tiểu Ngự, cơ mặt run rẩy, nhưng lại không nói được một lời.

Dư Hồng Mai cười lạnh nói: “Nói thì hay lắm, nếu anh ấy không kết hôn với tao thì kết hôn với mẹ mày à?”

Cô ta cũng không thèm ở lại thêm nữa, ưỡn ẹo đi vào trong sân, cũng không thèm quan tâm đến mấy người này, dù sao cô ta cũng đã kết hôn với Cận Phong Sa như mong muốn rồi, sau này tiền anh ta kiếm được tất cả đều thuộc về cô ta, nếu không đưa, cô ta sẽ chạy đến tìm chủ nhiệm hội phụ nữ tố cáo!

Đến lúc đó, thậm chí công việc của Cận Phong Sa cũng không thể giữ được! Xem ai sợ ai nào!

“Con có đói không? Nào, nhanh vào nhà đi, ba nấu cơm cho hai mẹ con con ăn.” Cận Phong Sa nhìn cũng không thèm nhìn Dư Hồng Mai lấy một cái, giơ tay lau nước mắt, ôm Tiểu Ngự đi vào trong nhà.

Khương Chi lại không hề nhúc nhích, trầm giọng nói: “Tiểu Ngự không thể sống thiếu anh nên tự mình rời nhà, nếu như đã đưa thằng bé đến đây rồi, thì tôi cũng về trước đây, trong nhà có rất nhiều việc, đây là tiền ăn uống và tiền ở nhờ của thằng bé, sau này cứ cách một đoạn thời gian tôi sẽ đến đưa tiền, phiền anh giúp tôi chăm sóc cho thằng bé”.

Nói xong, Khương Chi vươn tay ra, đưa ra 10 tờ 10 đồng.

Cận Phong Sa và Tiểu Ngự đồng loạt nhìn về phía cô, trên khuôn mặt tràn đầy sự khó hiểu.

“Cô đang nói gì vậy? Cô muốn để thằng bé ở lại đây??” Cổ họng của Cận Phong Sa nghẹ ngào, có chút không thể tin được nhìn về phía Khương Chi, bàn tay ôm Tiểu Ngự cũng siết chặt lại, giống như sợ Khương Chi đang nói đùa vậy.

Khóe môi Khương Chi khẽ mở, bên môi nở nụ cười nhàn nhạt nói: “Là thật.”

Tính tình của Tiểu Ngự quái đản, không chịu được kích thích, lần này là cô dẫn cậu bé đến đây, nếu lần sau Cận Phong Sa xảy ra chuyện gì thì chắc chắn cậu bé sẽ lại lén lút chạy đến đây, vì tránh những phiền toái sau này, tốt hơn hết là nên rửa sạch phiền phức này, cũng tránh những rắc rối vô tận về sau.

Về phần cách để loại bỏ rắc rối, vậy thì không thể thiếu công cụ hình người Dư Hồng Mai này rồi.

Cận Phong Sa đã kết hôn, sống chung với anh ấy chắc chắn có thể khiến tâm trạng của Tiểu Ngự cảm thấy dễ chịu thoải mái trong một thời gian ngắn, nhưng lâu rồi, có Dư Hồng Mai nói ra nói vào bên cạnh, nhất định cậu bé sẽ phải chịu chút uất ức.

Tuy nhiên, với tính tình kia của Tiểu Ngự, nếu không mài giũa, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề, vì vậy cô phải nhẫn tâm hơn một chút.

Tiểu Ngự bĩu môi nhìn về phía Khương Chi, trong lòng cảm giác như sắp bị vứt bỏ, nhưng nghĩ đến chuyện bản thân tự ý trốn nhà thì lại nghẹn ngào, cũng không biết phải nói gì để giải tỏa cảm giác khó chịu trong lòng.

Cận Phong Sa liếc nhìn Tiểu Ngự một cái, cười khổ nói: “Cô vẫn nên dẫn thằng bé về thì tốt hơn, thằng bé ở đây không thích hợp.”

“Có cái gì mà không thích hợp chứ?” Khương Chi hơi nhướng mày, giọng điệu thản nhiên nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-369.html.]

Tiểu Ngự vì giọng điệu thờ ơ của cô làm cho đau lòng, hung tợn trừng mắt nhìn cô một cái, gân cổ lên nói: “Ở lại đây thì ở lại đây, mẹ cho rằng con muốn quay về với mẹ sao?! Con nói cho mẹ biết, con không hề muốn! Con muốn ở bên cạnh Lão Cận!”

Khương Chi gật đầu, nhét tiền vào trong cặp sách của Tiểu Ngự, giọng điệu rất bình tĩnh nói: “Ừ, mẹ biết rồi. Cầm lấy đi, mua đồ ăn đồ uống cho bản thân.”

Nói xong, cô gật đầu với Cận Phong Sa, sau đó quay người bước đi.

Tiểu Ngự nhìn bóng dáng càng ngày càng xa của Khương Chi, sửng sốt một lát, mãi cho đến khi không thấy bóng dáng của cô nữa, cậu bé mới oà khóc nói: “Người phụ nữ độc ác, cái người phụ nữ độc ác này! Ngay cả con ruột của mình cũng không cần!”

Cậu bé ôm cổ Cận Phong Sa gào khóc, khóc đến thở không ra hơi, nức nở không thể dừng lại được.

Tiểu Ngự cũng có chút bối rối, rõ ràng là do cậu bé lén lút trốn khỏi nhà, tại sao khi nhìn thấy mẹ mình rời đi rồi thì trong lòng cậu bé lại cảm thấy khó chịu như vậy, còn có chút sợ hãi, cậu bé không biết hình dung loại cảm giác này như thế nào, rõ ràng người đang ôm cậu bé là Lão Cận mà cậu tin tưởng nhất và thích nhất mà!

Cận Phong Sa nhìn theo bóng người đã đi mất, thở dài nói: “Vào nhà thôi.”

Anh ấy bế Tiểu Ngự vào trong nhà, nhìn thấy Dư Hồng Mai đang ngồi trên ghế cắn hạt dưa, trên bàn để mấy phong bao lì xì màu đỏ, phía trên bao lì xì đặt một ít tiền, có lẻ có chẵn, đều là tiền mừng kết hôn của bọn họ.

Mấy ngày nay, Dư Hồng Mai cứ đếm đi đếm lại số tiền đó.

Vừa nhìn thấy Cận Phong Sa bế Tiểu Ngự trở về, cô ta lập tức trợn trắng mắt, tức giận nói: “Sao anh lại bế thằng bé này về đây làm gì? Sao nào, hôm nay hai mẹ con nó còn muốn ngủ lại ở nhà chúng ta à? Tôi nói cho anh biết, phải trả tiền đấy!”

Cận Phong Sa mím môi, không để ý đến cô ta.

Dư Hồng Mai lại đứng dậy, hắng giọng, hét về phía đằng sau Cận Phong Sa, kiêu ngạo nói: “Ở lại một đêm cũng không bao nhiêu tiền, 5 xu, không bao ăn, giá này cũng không coi là đắt đúng không?”

Cận Phong Sa cau mày mắng: “Cô đang nói cái gì thế? Mẹ thằng bé đã về rồi, Cương Thiết sẽ ở đây sống một thời gian.”

“Cái gì???”

Những lời này chẳng khác nào chọc phải tổ ong vò vẽ, Dư Hồng Mai ném hạt dưa trong tay xuống đất, chống nạnh, miệng lúc đóng lúc mở, nước bọt bay tứ tung nói: “Anh đang nói cái rắm gì thế hả? Tại sao nó lại sống ở nhà chúng ta? Thằng nhóc này là con anh hay là con tôi? Tôi khinh! Một đứa trẻ không biết ba là ai lại còn dám ở lại ăn không uống không trong nhà tôi, ăn uống không phải tốn tiền sao? Anh nhanh chóng trả nó về ngay cho bà đây!”

Trước khi kết hôn, cô ta còn có thể giả vờ hiền thục dịu dàng một chút, giờ thành vợ chồng rồi, cô ta còn sợ cái rắm gì chứ?

Tất nhiên, bản tính thật cũng bại lộ.

“Tôi không cãi nhau với cô.” Cận Phong Sa nhắm mắt lại, không hề nhìn Dư Hồng Mai, ôm Tiểu Ngự vào căn phòng ở trong góc.

Dư Hồng Mai hung tợn trừng mắt nhìn theo bóng lưng của anh ấy, gân cổ lên nói: “Để tôi xem anh định lấy gì để nuôi nó, anh có tiền sao? Tôi nói cho anh biết, nếu hôm nay anh nhất quyết muốn giữ thằng nhóc này ở lại đây, vậy thì hai cha con anh đừng có nghĩ đến chuyện ăn cơm nữa!”

Đáp lại lời cô ta là tiếng đóng cửa ‘rầm’ một cái.

Vào phòng, Tiểu Ngự có chút uể oải, cũng không nói một lời.

Cận Phong Sa im lặng một lát, mới nhẹ giọng nói: “Vẫn còn thấy không vui à? Không phải con nói muốn ở cùng ba sao? Con ở lại đây thêm hai ngày nữa, đợi bao giờ ba về huyện Thấm làm việc, sẽ thuận tiện đưa con về trấn Đại Minh, con thấy thế nào?”