Tiểu Ngự đi theo sát phía sau cô, không hề để ý đến cảnh tượng xung quanh, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía Khương Chi, do dự hồi lâu, cuối cùng mới mở miệng nói: “Mẹ, mẹ vẫn còn giận sao?”
Khương Chi hơi dừng lại một chút, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Không có.”
Tiểu Ngự cảm thấy có chút uất ức, thấp giọng lẩm bẩm: “Nói dối! Mẹ chắc chắn là đang rất tức giận, suốt đường đi đến đây, mẹ không nói một lời nào với con cả.”
Khương Chi làm như không nghe thấy gì cả, tiếp tục thong thả đi về phía trước, thái độ thờ ơ và xa lạ này khiến cho trong lòng Tiểu Ngự có chút lo sợ, cậu bé cau mày, tay nắm chặt quai cặp cũng trở nên căng thẳng hơn.
Dọc theo đường đi, những người nông dân đang bận rộn trên cánh đồng đều tò mò nhìn về phía Khương Chi và Tiểu Ngự.
Bước chân hai mẹ con cũng không chậm, chẳng bao lâu sau, những ngôi nhà nhỏ bé san sát nhau lọt vào tầm mắt của cả hai.
Vừa bước vào cổng thôn, một cô gái có dáng vẻ bình thường nhưng tính tình giản dị nhìn về phía Tiểu Ngự, do dự hỏi: “ Cương Thiết? Là Cương Thiết sao?”
Vẻ ngoài của Tiểu Ngự cũng không thay đổi gì nhiều, nhưng quần áo và khí chất trên người giống như thay đổi hoàn toàn vậy, khiến người quen có chút xa lạ mà không dám tiến lên nhận người.
Cậu bé nhìn cô gái trẻ trước mặt, suy nghĩ một lúc rồi hét lên: “Dì Giai Giai?”
Cận Giai Giai, người sinh ra và lớn lên ở Lan Hương, cũng là cô bé từ nhỏ đến lớn đều đi theo sau Cận Phong Sa, cả trái tim cũng dành hết cho đối phương, cho nên cô ấy cũng rất yêu thương ‘Cận Cương Thiết’, đứa bé mà người mình thương nhặt về nuôi.
Tuy nhiên trước đây Tiểu Ngự luôn cảm thấy Cận Giai Giai không xinh đẹp, thái độ với cô ấy cũng không được tốt lắm.
Nhưng sau khi có Dư Hồng Mai để so sánh, Tiểu Ngự vừa nhìn thấy Cận Giai Giai thì lập tức không nhịn được muốn khóc, giống như kiểu nhìn thấy ‘kho báu’ vậy, cậu bé biết, nếu như Cận Giai Giai kết hôn với Cận Phong Sa thì nhất định sẽ đối xử với anh ấy rất tốt, rất tốt.
“Cương Thiết, sao cháu lại quay lại đây?” Cận Giai Giai đi về phía Tiểu Ngự, nắm lấy tay thằng bé, còn dùng ánh mắt tràn đầy đề phòng nhìn về phía Khương Chi, từ trước đến nay cô ấy chưa từng gặp người phụ nữ này bao giờ.
Khương Chi cũng không thèm quan tâm, nghĩ đến Cận Phong Sa sau khi quay về quê cũng không nói với mọi người về chuyện của Tiểu Ngự.
“Cháu……Cháu quay lại tìm lão Cận.” Khóe miệng Tiểu Ngự giật giật, cau mày nói.
Cận Giai Giai liếc nhìn tiểu Ngự một cái, có thể nhìn ra suy nghĩ của cậu nhóc từ vẻ mặt, trong chớp mắt ánh mắt cô ấy cũng trở nên cô đơn.
Cô ấy nói: “Để dì đưa cháu đến đó?”
Tiểu Ngự gật đầu, rút tay ra khỏi tay của Cận Giai Giai, nắm lấy tay của Khương Chi.
Cận Giai Giai có chút khó hiểu liếc nhìn Khương Chi một cái, nhưng cũng không hỏi gì, cô ấy đi trước dẫn đường cho hai mẹ con họ đến nhà của Cận Phong Sa, không lâu sau, một ngôi nhà mới xây xuất hiện ở cách đó không xa.
Trên tường ở quanh cổng vào dán đầy chữ hỉ, dưới đất còn rải rác những mảnh pháo nổ.
Tiểu Ngự cúi đầu, cảm xúc cực kỳ chán nản.
Khương Chi cụp mắt, cũng không nói gì an ủi cậu bé, nếu như cậu bé đã đưa ra quyết định, vậy thì phải tự mình thừa nhận hậu quả, tuổi tác không phải là lý do để cậu bé có thể thích làm gì thì làm, không nói gì vô duyên vô cớ xách theo cặp sách trốn nhà muốn đi đến đây, nếu lần này không dạy cho cậu bé một bài học, thì sau này cũng không biết thằng nhóc này sẽ gây ra chuyện rắc rối gì nữa.
Cổng nhà Cận Phong Sa đóng chặt, Cận Giai Giai tiến lên gõ cửa nhưng bên trong cũng không có ai đáp lại.
P/s: Cả nhà ơi, hôm nay dừng chương ở đây nhé ah. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nha!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-368.html.]
Cô ấy cau mày, vừa gõ cửa vừa hét gọi: “Anh Phong Sa? Anh có nhà không? Cương Thiết quay về tìm anh này!”
Giọng nói của cô ấy rất lớn, một lúc sau, một giọng nữ the thé chói tai tràn đầy tức giận vang lên: “Sáng sớm tinh mơ đến gõ cửa để làm gì hả? Muốn c.h.ế.t à? Ai là anh Phong Sa của cô hả? Anh ta đã kết hôn rồi, vẫn còn gọi thân thiết như vậy?”
Sắc mặt của Cận Giai Giai thoáng chốc trở nên trắng bệch.
Cô ấy lùi về phía sau hai bước, trên mặt tràn đầy sự xấu hổ, lập tức không ở lại lâu, cúi đầu bỏ chạy.
Khi Cận Giai Giai rời đi, cánh cửa kia cũng mở ra.
Đầu tóc của Dư Hồng Mai xõa tung, vẻ mặt tràn đầy sự khắc nghiệt, cô ta mặc một chiếc áo sơmi màu đỏ, vừa nhìn đã biết được may từ một tấm vải mới, dáng vẻ cô dâu mới cưới cực kỳ vui mừng, làm sao cũng không che giấu được.
Cô ta đang định chửi Cận Giai Giai, nhưng khi vừa nhìn thấy Khương Chi, tiếng mắng chửi lập tức bị nghẹn lại trong cổ họng.
Đối với Khương Chi, cô ta vẫn biết đối phương là người không dễ chọc vào, vẻ mặt lập tức cảnh giác nhìn chằm chằm cô, sau đó ánh mắt chán ghét nhìn về phía Tiểu Ngự, nói: “Hai mẹ con các người đến đây làm gì? Đã trả lại đứa trẻ cho cô rồi, sao nào, còn muốn đòi cả tiền nuôi con à?”
Nghĩ đến tiền nuôi con, Dư Hồng Mai lại thẳng lưng lên, giọng điệu ra vẻ hù dọa nói: “Tôi nói cho cô biết, bây giờ tiền Cận Phong Sa kiếm được đều phải đưa cho tôi, mấy người đừng nghĩ đòi được tiền, về phần tiền nuôi dưỡng, không có đâu! Đi đi đi, đừng đứng đây khiến người ta chán ghét!”
Tiểu Ngự có chút sợ hãi nắm chặt vạt áo của Khương Chi, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập hận ý nhìn về phía Dư Hồng Mai.
“Cận Phong Sa ở đâu?” Vẻ mặt Khương Chi tràn đầy xa cách, giọng nói cũng nhàn nhạt.
Dư Hồng Mai nhìn Khương Chi, vô thức trả lời: “Trên đồng ruộng……”
Cô ta còn chưa nói xong, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói kinh ngạc: “Khương Chi? Cương Thiết?”
Tiểu Ngự nghe được giọng nói quen thuộc thì đột nhiên quay đầu lại, khi nhìn thấy thân hình cường tráng đang vác cuốc của Cận Phong Sa thì khoang mũi của cậu không nhịn được cảm thấy chua xót, hốc mắt cũng có cảm giác hơi ươn ướt.
Nhưng cậu bé cũng không có lập tức xông thẳng về phía Cận Phong Sa, mà đang đứng quan sát, quan sát xem người trước mặt có còn là Lão Cận mà mình từng biết nữa không.
Cận Phong Sa hiển nhiên cũng không làm cậu bé phải thất vọng, nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tiểu Ngự, anh ấy lập tức vứt cái cuốc trong tay xuống, sải bước về phía trước, bế cậu bé lên, ôm chặt vào lòng, hốc mắt cũng đỏ bừng.
DTV
Anh ấy vùi đầu vào hõm vai của Tiểu Ngự, nhỏ giọng nói: “Sao con lại đến đây?”
Những lời này tựa như mở ra chốt mở nào đó, Tiểu Ngự tức giận đến mức cắn vào vai của anh ấy, bởi vì cách một lớp quần áo nên cũng không cảm thấy có bao nhiêu đau đớn, nhưng lực cắn tàn nhẫn như vậy lại khiến lòng của Cận Phong Sa cảm thấy chua xót.
Anh ấy duỗi bàn tay to như chiếc quạt hương bồ ra, nhẹ nhàng xoa lưng Tiểu Ngự nói: “Được rồi, đừng cắn hỏng răng, cũng đừng làm bẩn quần áo.”
Nghe được những lời an ủi này của anh ấy, Tiểu Ngự đột nhiên òa khóc nức nở, vừa khóc vừa đánh vào người Cận Phong Sa: “Ba là kẻ dối trá, kẻ dối trá! Ba nói sẽ đến thăm con, lại không đi, còn lén lút kết hôn sau lưng con! Sao ba lại kết hôn với cô ta chứ? Ba cũng không kể gì với con cả!”
Tiếng khóc và những lời kể lể của đứa trẻ khiến trái tim của Cận Phong Sa cũng đau đớn theo, bàn tay cũng run rẩy.
“Ba……Ba không……”
Anh ấy muốn nói rằng mình không hề giấu giếm cậu bé, chuyện này hoàn toàn không phải ý của anh ấy, mà là vì một chuyện ngoài ý muốn, nhưng sự thật đã như vậy rồi, nói nhiều cái gì cũng chẳng còn tác dụng nữa, thà rằng không nói thì hơn, một mình anh ấy nuối xuống chuyện đau lòng này, còn hơn để cho đứa trẻ phải đau khổ giống anh ấy.