Lời nói của bà Thi khiến Thi Lam Chu hoàn toàn im lặng, sau khi ăn cơm xong, cô ta mất hồn mất vía dẫn Đàm Vi Vi về.
“Mẹ, mẹ đừng quản chuyện của cậu út con.” Đàm Vi Vi thấp giọng an ủi mẹ mình ở trong xe.
Thi Lam Chu nắm chặt vô lăng, cô ta xụ mặt nói: “Con nít con nôi bớt lo chuyện bao đồng đi, mẹ chở con về nhà rồi ra ngoài một chuyến.”
Đàm Vi Vi lè lưỡi rồi gật đầu đồng ý.
Khi Thi Lam Chu trở về nhà, cô ta để Đàm Vi Vi trước cửa nhà rồi lái xe đi.
Đàm Vi Vi nhìn vào đuôi xe rồi thở dài, cô bé dùng ngón chân cũng có thể đoán được, người mẹ không biết cố gắng của mình chắc chắn lại đi tìm Tưởng Nguyên Trinh rồi, cũng không biết Tưởng Nguyên Trinh kia đã cho cô mẹ cô bé uống bùa mê thuốc lú gì nữa.
...
Yến Lâm Uyển, Bắc Kinh.
Nơi này liền kề với vịnh Phong Lâm, cũng là khu biệt thự cao cấp, nhưng lại là hình thức chung cư, chứ không phải nhà riêng lẻ.
Thi Lam Chu vội vàng lái xe vào tiểu khu rồi lập tức đi thẳng đến một tòa nhà.
Chỗ này chính là nơi ở của Tưởng Nguyên Trinh ở Bắc Kinh.
Tưởng Nguyên Trinh vì muốn có thể ở gần Thi Liên Chu hơn, cho nên cô ta đã cố ý mua một căn nhà ở đây.
Thi Lam Chu lên lầu bấm chuông, không lâu sau, Tưởng Nguyên Trinh bước ra mở cửa với dáng vẻ tiều tụy.
Cô ta không còn vẻ kiêu hãnh và tươi sáng như trước nữa, giống như đã phải chịu một đả kích vô cùng lớn, khí lực và tinh thần của cô ta đã hoàn toàn không còn nữa, trông hơi đáng thương và yếu đuối, điều này khiến Thi Lam Chu thầm mắng Thi Liên Chu mấy câu ở trong lòng.
“Chị Lam Chu, sao chị lại đến đây?” Khi nhìn thấy Thi Lam Chu, Tưởng Nguyên Trinh sửng sốt một chút, sau đó vội vàng chỉnh lại tóc, có chút ngượng ngùng mà mở cửa cho Thi Lam Chu vào nhà.
Sự câu nệ trong lời nói và hành động của cô ta khiến Thi Lam Chu mím môi, cảm thấy rất đau lòng.
Rõ ràng Tưởng Nguyên Trinh có xuất thân và ngoại hình nổi bật, con người cũng ưu tú, nhưng khi đối mặt với cô ta thì Tưởng Nguyên Trinh luôn tỏ ra khiêm tốn lấy lòng cô ta, làm vậy là vì ai chứ?
Cô ta là chị gái, thật sự có thể không thương Thi Liên Chu sao?
Cô ta muốn Tưởng Nguyên Trinh gả cho em trai mình, còn không phải là vì sự chân thành thật lòng của Tưởng Nguyên Trinh sao? Chỉ cần hai người kết hôn, cô ta chắc chắn Tưởng Nguyên Trinh sẽ hết lòng chăm sóc em trai mình, như vậy không tốt sao?
Thi Lam Chu thầm cau mày.
Cô ta thật sự không thể hiểu được, chẳng lẽ mắt lão ngũ bị phân heo che kín rồi sao? Một người phụ nữ tốt đến như vậy mà sao cậu ấy lại không nhìn thấy chứ?
“Chị Lam Chu, hôm nay chị vẫn uống nước cam à?” Tưởng Nguyên Trinh vào nhà tắm để sửa soạn lại bản thân trước, sau khi cảm thấy tinh thần hơn mới bước ra ngoài, rồi hỏi Thi Lam Chu với giọng điệu thân thiết.
Thi Lam Chu cũng nể mặt cười nói: “Vẫn là em hiểu chị.”
Tưởng Nguyên Trinh lấy cam trong tủ lạnh ra, gọt vỏ và ép chúng thành nước cam tươi bằng máy ép trái cây thủ công, những việc này tốn nhiều thời gian công sức, nhưng cô ta vẫn cam tâm tình nguyện làm, điều này khiến Thi Lam Chu, người đang ngồi ở phòng khách chờ đợi cảm thấy hài lòng hơn.
Nhưng càng hài lòng thì Thi Lam Chu lại càng đau lòng hơn.
Rốt cuộc phải làm như thế nào, mới có thể khiến Tưởng Nguyên Trinh được như ý muốn, mà bản thân cô ta cũng cảm thấy hài lòng đây?
Tưởng Nguyên Trinh đặt ly nước cam mới vắt trước mặt Thi Lam Chu, nở nụ cười trên mặt: “Sao hôm nay chị Lam Chu có thời gian rảnh đến chỗ em vậy? Có chuyện gì sao?”
Thi Lam Chu dừng lại một chút, cô ta nhìn Tưởng Nguyên Trinh với ánh mắt có chút thương xót.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-365.html.]
Ánh mắt của cô ta khiến Tưởng Nguyên Trinh hơi bất an, cô ta đứng dậy đi vào bếp rót cho mình một cốc nước nóng.
Thi Lam Chu thở dài, cân nhắc nói: “Nguyên Trinh, lão ngũ nhà chị có tính tình không quan tâm đến chuyện gì, không ai có thể thay đổi quyết định của cậu ấy, sau này em đừng nhớ thương đến cậu ấy nữa, chị sẽ giới thiệu một người đàn ông tốt khác cho em nhé.”
Thi Lam Chu không nói rõ ràng, nhưng lại khiến Tưởng Nguyên Trinh mất bình tĩnh ngay lập tức.
Tay cầm cốc nước của Tưởng Nguyên Trinh run lên, cô ta lùi lại một bước, eo chạm vào bàn ăn, cả người có chút run rẩy.
“Ôi, Nguyên Trinh, em không sao đó chứ?!” Thi Lam Chu giật mình, vội vàng đứng dậy đỡ cô ta.
Hình như Tưởng Nguyên Trinh hoàn toàn không cảm thấy đau, cô ta chỉ ngơ ngác nhìn Thi Lam Chu: “Quyết định? Quyết định gì?”
Nhìn thấy vẻ mặt chấp nhất của cô ta, Thi Lam Chu mím môi nói: “Lão ngũ sắp kết hôn rồi.”
Cô ta không nhắc đến chuyện mấy đứa nhỏ, vì dù sao chuyện có con trước khi kết hôn cũng rất khó nghe, chuyện này liên quan đến mặt mũi của nhà họ Thi, cho dù cô ta có ngu ngốc hơn nữa thì cũng sẽ không nói trước mặt Tưởng Nguyên Trinh.
Sắp kết hôn?
Ai sắp kết hôn?
Lúc này Tưởng Nguyên Trinh chỉ cảm thấy xung quanh một màu trắng xóa, giống như mọi thứ đã biến mất, bên tai chỉ còn lại câu nói này.
Thi Liên Chu sắp kết hôn, cô dâu không phải là cô ta.
Cô ta đã theo đuổi Thi Liên Chu nhiều năm như vậy, cố gắng hết sức để bản thân trở nên ưu tú hơn, để Thi Liên Chu chỉ để mắt đến cô ta, sao lại như vậy chứ?
Tất cả mọi chuyện, đều bắt đầu thay đổi từ người phụ nữ đó, nếu không phải cô ta không biết xấu hổ sinh ra mấy đứa nhỏ, thì sao có thể tạo thành cục diện giống như hôm nay chứ? Đều do người phụ nữ đáng c.h.ế.t kia! Đều do cô ta!
Tưởng Nguyên Trinh siết chặt ly nước trong tay, sự hung dữ tràn ngập trong đôi mắt.
DTV
“Nguyên Trinh, em sao vậy? Em đừng làm chị sợ!” Thi Lam Chu bị ánh mắt của Tưởng Nguyên Trinh dọa sợ, cô ta không nhịn được mà lùi lại nửa bước, cô ta cảm thấy Tưởng Nguyên Trinh trước mặt vô cùng xa lạ, khác hẳn với Tưởng Nguyên Trinh cẩn thận thỏa đáng, thập toàn thập mỹ ngày xưa.
Tưởng Nguyên Trinh bỗng nhiên hoàn hồn, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhưng cô ta vẫn nhếch môi nói: “Không có gì, xin lỗi chị Lam Chu, em vừa nghĩ đến một vài chuyện không hay cho lắm, cho nên nhất thời có chút thất thố. Chị mới nói Liên Chu muốn kết hôn phải không? Khi nào vậy?”
Tưởng Nguyên Trinh dịu dàng nói, xem như đã lướt qua được chuyện vừa nãy.
Thi Lam Chu có chút đau lòng mà nhìn Tưởng Nguyên Trinh, cô ta biết chuyện em trai mình kết hôn sẽ khiến Tưởng Nguyên Trinh chịu đã kích đến mức nào.
Cô ta gật đầu nói: “Hôm nay chị về nhà, chuyện này mới vừa được tuyên bố, có lẽ sẽ sớm thôi.”
Đáy mắt Tưởng Nguyên Trinh hiện lên một tia u ám.
Nếu Thi Liên Chu đã trở về nhà họ Thi và nói cho mọi người biết chuyện mình muốn kết hôn, vậy thì không còn đường nào có thể xoay chuyển được nữa, anh đúng là nóng vội thật đó, không muốn rời khỏi người phụ nữ đê tiện kia một giây một phút nào cả.”
Thi Lam Chu vỗ mu bàn tay Tưởng Nguyên Trinh, an ủi mà nói: “Chị cũng không biết người phụ nữ quê mùa này ở đâu ra nữa, chị còn chưa gặp cô ta thì lão ngũ đã nói muốn kết hôn rồi. Lão ngũ có tính tình không tốt, ai khuyên cũng không có tác dụng gì. Haiz, Nguyên Trinh này, em đừng đau lòng quá nhé, đàn ông tốt nhiều lắm.”
Đàn ông tốt nhiều lắm! Nhưng tôi chỉ muốn Thi Liên Chu!
Tôi chỉ muốn anh ấy thôi!
Tưởng Nguyên Trinh không nhịn được mà gào lên đau đớn trong lòng, gân xanh trên trán giật giật.
Nếu đời này cô ta không thể gả cho Thi Liên Chu, vậy thì cô ta sống còn có ý nghĩa gì nữa?