Bên này Tiểu Ngự đột nhiên biến mất, khiến Khương Chi vô cùng hoảng loạn.
Bên kia, tại thủ đô, nhà họ Thi cũng phải đối mặt với một ngày giông bão.
Hôm nay nhà họ Thi đặc biệt náo nhiệt, ngoại trừ Thi Hoàn Chu, lão tứ của nhà họ Thi đang ở nước ngoài, Thi Ninh Chu đang làm việc ở trấn Đại Danh và vợ con của anh ấy ra thì tất cả mọi người đều có mặt ở đây, bao gồm cả nhà Thi Lam Chu.
Nhưng hôm nay không phải là ngày ăn bữa cơm gia đình, sở dĩ mọi người tụ họp lại ở nhà họ Thi, là vì một tin tức chấn động.
Thi Liên Chu có bốn người con ở bên ngoài, sinh tư.
Khi bà Thi mang tin tức này về, chuyện này không kém gì một tiếng sấm sét giữa trời quang, khiến mọi người ù tai.
Thi Bỉnh Thiên đang ở trong thư phòng, bà Thi ra ngoài chơi mạt chược, nhân vật chính Thi Liên Chu vẫn chưa đến, những người còn lại của thế hệ thứ hai, thứ ba của nhà họ Thi đang ngồi trong phòng ăn, bọn họ có sắc mặt khác nhau, có người đang chê cười, có người ngạc nhiên, có người tò mò, cũng có người bình thường thản nhiên.
Người lên tiếng đầu tiên là Đàm Vi Vi, cô bé vốn là người hoạt bát, sáng sớm hôm nay cô bé đã bị người mẹ nóng giận của mình kéo đến đây, đến nơi cô bé mới biết đó là vì chuyện của cậu út, bởi vì, cậu út không thích nói cười của cô bé, vậy mà lại có bốn đứa con.
Trong đầu cô bé có rất nhiều câu hỏi và nóng lòng muốn nhận được câu trả lời.
DTV
“Mẹ, cậu út của con thật sự có con rồi sao? Còn là bốn đứa nữa? Thật sự là bốn đứa ạ?” Đàm Vi Vi dùng ngón tay ra hiệu, đôi mắt mở to trên khuôn mặt thanh tú của cô bé, không ngừng hỏi lại để xác nhận, dáng vẻ không thể tin được của cô bé khiến người ta nhìn mà muốn bật cười.
Sắc mặt Thi Lam Chu không được dễ nhìn cho lắm, cô ta nhìn Đàm Vi Vi một cái, không nói gì.
Khi mới nghe thấy tin tức này, cô ta chỉ cảm thấy tim, gan phổi của mình trực tiếp nổ tung.
Cô ta biết lão ngũ có tính tình lập dị và hành động thất thường, nhưng cô ta thực sự không ngờ rằng người em này lại có thể làm những chuyện “thời thượng” như có con trước khi kết hôn, đồng thời lại còn giấu năm mẹ con họ suốt bốn năm nay!
Uổng công cô ta vẫn luôn ủng hộ Nguyên Trinh gả cho lão ngũ, đây là chuyện gì vậy chứ?
Nghĩ đến Tưởng Nguyên Trinh, sắc mặt Thi Lam Chu càng trở nên khó coi.
Mọi người có thể thấy rõ tình cảm của Tưởng Nguyên Trinh dành cho Thi Liên Chu sâu đậm đến mức nào, rất nhiều người ở Bắc Kinh đều biết chuyện này, nếu để lộ chuyện lão ngũ có con, cô ta còn không dám nghĩ đến chuyện Tưởng Nguyên Trinh sẽ có vẻ mặt như thế nào sau khi biết tin tức này.
“Ha hả, nói ra thì, nhà họ Thi chúng ta có rất ít cháu chắt, đột nhiên có bốn cậu bé xuất hiện, cũng xem như là một chuyện tốt, vẫn là chú út có bản lĩnh.” Cao Nguyên Hương cầm sữa trong tay, chậm rãi uống.
Những lời cô ta nói là những lời khen ngợi, nhưng ai cũng có thể nghe thấy sự chế giễu trong giọng điệu của cô ta.
Một chuyện tốt?
Chuyện này còn chưa chắc đâu.
Mang thai trước khi kết hôn nếu nói ra thì cũng không dễ nghe, lão ngũ vẫn chưa kết hôn, đột nhiên có thêm mấy đứa con thì không nói, ngay cả mẹ của mấy đứa nhỏ là ai mà bọn họ cũng không biết, nếu như không giải quyết tốt chuyện này thì có thể sẽ khiến nhà họ Thi mất mặt.
Hạ Mộ Thanh ngẩng đầu liếc nhìn Cao Nguyên Hương, nói với giọng nhàn nhạt: “Em dâu, lời này em đợi lát nữa cha đến rồi hẵng nói.”
Cao Nguyên Hương nghẹn họng, cô ta trợn mắt nhìn Hạ Mộ Thanh, chỉ lo uống sữa chứ không nói nhảm nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-362.html.]
Đàm Vi Vi thấy bầu không khí lại đông cứng, cô bé vuốt mái tóc dài trước ngực, tò mò hỏi: “Vậy thì cậu út sắp kết hôn ạ?”
Thi Lam Chu mở miệng, cô ta cười lạnh nói: “Bốn năm trước bọn họ có đứa nhỏ cũng không định kết hôn, bây giờ kết hôn làm gì chứ? Nhiều nhất là đón mấy đứa nhỏ về đây rồi nhét một ít tiền cho người phụ nữ kia là được rồi, nhà họ Thi chúng ta là gia đình như thế nào chứ? Sao có thể chấp nhận một người phụ nữ sống buông thả trước khi kết hôn? Loại chuyện này nói ra ngoài sẽ khiến người ta cười nhạo đó!”
“Vậy à? Khiến chị cười nhạo rồi sao?” Giọng nói nhàn nhạt bình tĩnh, nhưng trong đó lại có một tia tức giận khiến người khác hoảng sợ.
Thi Lam Chu giật mình, cô ta quay đầu nhìn về phía cửa phòng khách.
Thi Liên Chu không hề thay giày mà sải bước đi vào trong nhà, anh mặc một bộ vest chỉnh tề, khí thế hung dữ, đôi môi mỏng mím chặt, khuôn mặt nghiêm nghị trông có vẻ lạnh nhạt vô cảm, nhưng mọi người đều có thể nhìn ra sự không vui của anh.
Thi Lam Chu cau mày: “Chẳng lẽ chị nói sai rồi à? Lão ngũ, em thật đúng là có bản lĩnh đấy, khoan không nhắc đến những chuyện em đã làm lúc trước, vậy mà bây giờ em còn có con luôn rồi, rốt cuộc em đang nghĩ gì vậy? Sao mà nhà họ Thi chúng ta lại có một đứa nổi loạn như em chứ?”
“Nổi loạn? Nếu chị dám nói thêm một câu nữa, tôi có thể để chị biết cái gì gọi là ‘nổi loạn’.”
Thi Liên Chu cúi đầu nhìn Thi Lam Chu, trong mắt anh không có chút tình cảm nào với chị ruột của mình, ngược lại lại hơi lạnh lùng, giọng nói trầm trầm hung hăng.
Thi Lam Chu cũng có tính tình ương ngạnh, nghe thấy những lời nói không khách sáo của Thi Liên Chu, cô ta cảm thấy mình bị mất mặt, cho nên đập bàn đứng dậy: “Em!”
Đàm Vi Vi vô cùng sợ hãi, cô bé vội vàng kéo người cha Đàm Chính Quang “đang giả chết” bên cạnh mình.
Khóe miệng Đàm Chính Quang giật giật, anh ấy đành phải đứng dậy đứng trước mặt Thi Lam Chu, miễn cưỡng nói với Thi Liên Chu: “Được rồi Liên Chu, chúng ta đều là một nhà mà, em đang làm gì vậy? Lát nữa cha chúng ta thấy thì không hay đâu.”
Thi Liên Chu liếc anh ấy một cái, không nói gì, anh kéo ghế ngồi xuống.
Thi Khâm Chu, con trai cả của nhà họ Thi thở dài, anh ấy là lão đại trong nhà, theo lý mà nói, anh ấy nên quản mấy người em trai em gái, nhưng tiếc rằng trong nhà họ Thi, ngoại trừ lão nhị Thi Ninh Chu có tính tình khôn khéo một chút thì những người khác đều không dễ quản.
Đương nhiên, người nổi bật nhất trong số đó chính là lão ngũ, Thi Liên Chu.
Anh ấy chỉ hỏi một câu: “Lão ngũ, mẹ nói có đúng không?”
Thật ra Thi Khâm Chu không tin, Thi Liên Chu không thích phụ nữ, nhiều năm như vậy rồi, bà Thi vì muốn giới thiệu đối tượng cho anh mà chạy đến nỗi chân gầy luôn rồi, đủ kiểu đủ loại con gái, trăm hoa đua sắc, nhưng anh chưa từng để ý đến.
Tưởng Nguyên Trinh của nhà họ Tưởng kia cũng thường xuyên đến nhà họ Thi, nhưng Thi Liên Chu chưa từng đối xử khác biệt với cô ta.
Một người như vậy, nếu nói anh nuôi phụ nữ và con cái ở bên ngoài, thật sự đúng là chuyện khó có thể tin được.
Khi Thi Khâm Châu hỏi câu hỏi này thì mọi người đều nhìn Thi Liên Chu, ngoại trừ Thi Lam Chu hờn dỗi, nhưng bây giờ cô ta cũng không để tâm đến chuyện ra vẻ nữa, cô ta thầm dựng lỗ tai lên, muốn nghe thấy lời phủ nhận từ miệng em trai mình.
Nhưng rất rõ ràng, từ lời chất vấn lúc nãy khi mới bước vào của Thi Liên Chu thì có thể thấy được chuyện này có tám, chín phần là thật.
Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, Thi Liên Chu cũng sẽ không bao giờ tỏ ra hoảng sợ.
Mặc dù có rất nhiều người đang theo dõi và chờ đợi câu trả lời, nhưng anh vẫn rất bình tĩnh, trên mặt không có bất cứ biểu cảm hay d.a.o động thừa thãi nào.