Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 560




Hành động này của bọn họ rõ ràng chính là sẽ không quay lại nữa.

Khương Tả Phong vẫn luôn tiêu diêu tự tại với quả phụ kia và con trai của bọn họ ở thị trấn, nếu không phải Khương Quế Hoa chạy lên trấn tìm người thì e rằng đến bây giờ ông ta cũng chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nhà họ Khương rối loạn hoàn toàn, ông ta hoàn toàn không biết phải chạy đi đâu để tìm vợ và con gái đã bỏ chạy kia.

Ngay khi người trong thôn Khương Gia đang chế giễu ông ta thì Khương Tả Phong đã rước quả phụ tình nhân của mình và con trai của bọn họ về.

Bây giờ trong nhà họ Khương cũng chỉ còn Khương Đinh Hương và Khương Quế Hoa.

Hai đứa con gái chưa gả ra ngoài, cũng không thể cãi lại Khương Tả Phong nên chỉ có thể mặc kệ quả phụ kia và em trai làm “tu hú chiếm tổ chim khách”. Nói tóm lại, nhà họ Khương bây giờ đúng là tan đàn xẻ nghé.

Khương Chi nghe kể hết mà không có biểu cảm gì, Điền Hoán Mai cũng không để ý đến.

“Được rồi, mọi người đi đi, thím cũng không quấy rầy cháu nữa, thím tiếp tục giám sát đây.” Điền Hoán Mai nói xong thì lập tức đi ra xa.

Lúc này Tiểu Qua mới ngửa đầu nhìn về phía Khương Chi, nghi ngờ hỏi: “Mẹ, bà ngoại bỏ chạy rồi sao? Sao con lại không hiểu gì cả, vì sao phải bỏ chạy? Là không trở lại nữa sao?”

Đối với Bạch Hương Chi, Tiểu Qua vẫn có chút tình cảm với bà ta.

Khương Chi cười, nói: “Không cần để ý đến việc này! Con có muốn hái hoa hòe không?”

Vừa nhắc đến chơi là Tiểu Qua lại phấn khởi trở lại, cậu bé vỗ tay nói: “Được được! Hoa hòe rất thơm, còn có thể làm đồ ăn rất ngon! Chúng ta hái một ít mang về, buổi tối mẹ làm mấy món ngon cho bọn con, được không?”

“Được!”



Chuyện của nhà họ Khương đã bị Khương Chi quên sạch ngay sau đó, cô dẫn nhóm người của Mạnh Lam lên núi.

Vừa đi được mấy bước, họ đã đụng phải đám tỏi núi.

Tỏi núi có tính nhiệt, công dụng cũng tương tự như tỏi bình thường nhưng có vị cay và mùi nồng hơn tỏi thường, giá trị thực phẩm thì kém hơn.

“Những thứ này đều là tỏi núi, có thể hái được.” Đối với những rau dại có thể thu hoạch được thì tất nhiên Khương Chi sẽ không bỏ qua, cô chỉ mấy người Mạnh Lam đào lên, nhìn thấy dưới gốc là những củ tỏi trắng bóc, nho nhỏ, cực kỳ khả quan.

DTV

Đáng tiếc giá cả của tỏi núi trong hệ thống lại không được cao, cũng không được tính là thương phẩm rất có giá trị.

Ngay sau đó, họ gặp phải mấy cây hoa hòe đang tỏa ra mùi hương thơm phức.

Từng chùm hoa hòe nặng trĩu nhưng đáng tiếc, chúng cũng không có giá trị cao.

Trái lại thì ngải trắng, cây tể thái, kim ngân, mâm xôi, dâu dại, hẹ núi lại khiến Khương Chi vô cùng bất ngờ, giá cả của chúng đều rất cao. Khương Chi nhẩm tính với tài nguyên trên núi phong phú thế này, nếu có thể thu hoạch được tất cả và bán đi thì tài sản trong hệ thống của cô có thể sẽ tăng lên vùn vụt.

Mạnh Lam học rất nhanh, thỉnh thoảng anh ấy còn nghiêm mặt khen một câu: “Bà chủ, cô hiểu biết nhiều quá!

Khóe miệng Khương Chi co rút mà cô không trả lời.

Mạnh Lam này quả thực không hổ danh là bảo kiếm sắc bén, có bản lĩnh nhất bên cạnh Thi Liên Chu, anh ấy không những học thu hoạch rau dại rất nhanh mà còn bắt được một con thỏ xám và một ổ thỏ con nho nhỏ chưa đủ lớn trong một bụi cây.

Tiểu Qua phấn khích vô cùng, cậu bé vẫn nhìn chằm chằm cái giỏ không rời mắt.

Lên núi một chuyến thế này cũng mất một ngày, chưa nói là đã đi hết ngọn núi nhưng hầu hết những thứ có thể ăn được đều được Khương Chi chỉ cho, trên núi còn có cây hạt dẻ, nho dại, sơn tra… Còn có một số cây còn chưa kết trái khác.

Núi Chi Tử là một ngọn núi quý, chỉ cần dựa vào ngọn núi này, Khương Chi không lo lắng tài sản trong hệ thống của mình không dư dả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-360.html.]

“Buổi tối, mọi người quay về trấn nghỉ ngơi à?” Khương Chi trầm ngâm hỏi.

Mạnh Lam trả lời rất rõ ràng: “Bà chủ không cần lo lắng, chúng tôi tự có chỗ nghỉ ngơi, để tôi đưa bà chủ về thị trấn.”

Đã nói như vậy, Khương Chi cũng không hỏi tiếp nữa.

Lúc Mạnh Lam dẫn Khương Chi trở lại chỗ đỗ xe thì thấy có một bóng người đang ngồi dựa lưng vào xe, hai tay ôm đầu gối.

Mạnh Lam cảnh giác ngăn cản trước mặt Khương Chi và Tiểu Qua.

Người kia nghe thấy tiếng bước chân lại gần thì đột nhiên ngẩng đầu lên, đó là Khương Đinh Hương.

Khương Đinh Hương vừa nhìn thấy Khương Chi đã lập tức đứng lên, trên mặt cô ta có nước mắt, giọng điệu khẩn thiết cầu xin: “Chị sáu, cầu xin chị giúp em, giúp em một lần đi! Nể tình chúng ta đã cùng nhau lớn lên mà giúp em một lần này đi, xin chị.”

Khương Chi lạnh lùng nhìn cô ta mà không tiếp tục để ý đến.

Cô không có thiện cảm với người nhà họ Khương, mà lòng dạ của người đã từng bị giày vò như Khương Đinh Hương cũng trở nên xấu xa, càng không đáng để cô hỗ trợ, cô ta cũng chỉ vì Bạch Hương Chi và Giang Noãn Xuân đã bỏ chạy mà tìm đến đây thôi.

Quả nhiên, Khương Đinh Hương thấy Khương Chi không nói lời nào thì quýnh quáng lên, cô ta vội nói: “Chị sáu, chị có thể đưa em đến thành phố Thanh tìm mẹ không? Bà ấy về nhà bà ngoại rồi, sau này cũng sẽ không quay lại nữa, cha đã rước quả phụ kia và con trai của họ trở về, trong nhà hoàn toàn không còn chỗ cho em dung thân nữa, xin chị, cầu xin chị hãy giúp em!”

Khương Chi nhìn thoáng qua cô ta.

Khương Đinh Hương thấy Khương Chi vẫn im lặng như trước và không để ý đến mình thì sắc mặt của cô ta đã trắng bệch, mím môi nói: “Em biết một bí mật, em nói cho chị biết một bí mật được không?”

Tiếng nói của Khương Chi rất thờ ơ, giống như không hề d.a.o động: “Tôi không có hứng thú với bí mật của cô.”

Nghe vậy, gương mặt của Khương Đinh Hương trở nên kỳ quái.

Cô ta mím môi một lát rồi nói: “Không phải bí mật của em mà là của Giang Noãn Xuân.”

Khương Chi nhíu mày, đẩy Tiểu Qua đến gần Mạnh Lam, ra hiệu cho anh ấy đưa Tiểu Qua lên xe.

Mạnh Lam nhìn thoáng qua Khương Đinh Hương rồi gật đầu.

Theo anh ấy thấy Khương Đinh Hương này hoàn toàn không có giá trị vũ lực nào, hẳn sẽ không uy h.i.ế.p được bà chủ nhà mình.

Khương Đinh Hương thấy Khương Chi đã chịu nghe mình nói thì nhẹ nhàng thở phào một hơi, cô ta hạ giọng nói: “Chị có biết vì sao Giang Noãn Xuân lại tìm trở về không?”

Đôi mắt hạnh của Khương Chi nheo lại như có điều suy nghĩ.

Vì sao Giang Noãn Xuân lại quay về thôn Khương Gia? Là bởi vì nhà họ Giang bị nhà họ Dương ở thành phố Thanh bức h.i.ế.p sao? Nhưng một cô gái trẻ chỉ mới hai mươi mốt tuổi làm sao biết được thân thế thật sự của mình?

Trong khi người nhà họ Giang còn chưa biết thì Giang Noãn Xuân có thể biết được sự thật này từ đâu?

Khương Đinh Hương cũng biết tính cách của Khương Chi nên không dám thừa nước đục thả câu, cô ta lập tức nói: “Em nghe cô ta nói có một người phụ nữ đã tìm đến chỗ cô ta, đó là một người phụ nữ duyên dáng, xinh đẹp, nghe giọng nói thì hẳn là người ở thủ đô, có lẽ cô ta có mâu thuẫn gì đó với chị nên muốn để Giang Noãn Xuân trở về thôn Khương Gia và để chị trở lại nhà họ Giang chịu khổ.”

“Phụ nữ.” Khương Chi nhẩm lại hai chữ này.

Tựa như theo bản năng, gương mặt của Tưởng Nguyên Trinh lập tức xuất hiện trong đầu cô.

Nếu như nói phụ nữ xinh đẹp, duyên dáng, người thủ đô thì chỉ sợ chỉ có một mình Tưởng Nguyên Trinh.

Cô ta đã hoàn toàn xem cô trở thành đá cản đường mình, với chấp niệm Tưởng Nguyên Trinh dành cho Thi Liên Chu, chắc chắn sẽ cố hết sức đánh về phía cô, mà thậm chí còn nổi cơn điên muốn ra tay với mấy đứa bé.