Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 558




Đột nhiên.

Khi xe bò chở Khương Chi và Tiểu Qua đi được một nửa đường thì một chiếc xe hàng loại lớn cuốn theo bụi bay mù mịt, gầm rú đuổi theo phía sau, đồng thời là tiếng hét vừa to, rõ ràng vừa cứng nhắc của Mạnh Lam đã vang lên: “Xe bò phía trước dừng lại! Lập tức dừng lại!”

Giọng nói cao chót vót, bất ngờ vang lên trên con đường mà xung quanh là những cánh đồng bát ngát, khiến người đi lại trên đường đều lập tức dừng chân, không dám bước tiếp.

Xe bò đột ngột dừng lại, Tiểu Qua sợ hãi rút sát vào lòng Khương Chi, cậu bé nhìn ra ngoài theo khe hở phía sau.

Khương Chi nhìn thấy xe hàng lớn đỗ lại bên cạnh xe bò, lại nhìn đến gương mặt nghiêm túc của Mạnh Lam thì ánh mắt cô cũng co giật.

Vẫn là hơn mười người áo đen ăn mặc chỉnh tề, họ xuống xe đứng cản đường, khí thế kia khiến người đánh xe bò còn trẻ tuổi đã hoảng sợ đến mức mặt mày trắng nhách, anh ấy run lập cập, lập tức nhảy xuống khỏi xe bò, quỳ rạp trên mặt đất mà cầu xin tha thứ.

“Bà chủ, cậu chủ nhỏ, lên xe thôi!” Mạnh Lam cung kính nói.

Lúc này, trong đầu Khương Chi đang hiện lên tình tiết: “Lập tức phong tỏa cả thành phố này lại cho tôi”, “cô trốn, anh đuổi theo, cô có mọc cánh cũng không thoát được” trong (Tổng Tài Bá Đạo Yêu Tôi) ở đời trước.

Tình tiết tự kỷ này khiến khóe miệng Khương Chi cũng co quắp.

Trái lại cô chưa từng cảm giác loại tự kỷ này trên người Thi Liên Chu nhưng không thể không nói tên Mạnh Lam này đã phát huy vai trò của một thuộc hạ chỉ dưới quyền tổng tài bá đạo rất trọn vẹn.

“Bà chủ?” Mạnh Lam thấy ánh mắt của Khương Chi rất phức tạp nên gọi thêm một tiếng.

“Đi. Nhanh. Lên.” Khương Chi rủ mắt xuống, cô trả tiền cho người đánh xe bò, ôm Tiểu Qua nhảy xuống xe bò, không muốn đứng lại thêm một giây phút nào nữa.

Cô đã chú ý thấy ánh mắt của mọi người xung quanh đang dán chặt vào bóng lưng của mình, nếu lúc này có cái hố thì nhất định cô sẽ nhảy xuống ngay. Mạnh Lam là một người rất đặc biệt, có thể nói anh ấy là kỳ nhân vì có thể phá vỡ được da mặt dày của cô, thật sự không thể không phục tên này.

Cũng may Mạnh Lam làm việc nhanh chóng, quyết đoán, thấy Khương Chi và Tiểu Qua vừa lên xe thì cũng lập tức lên xe, đóng cửa, nhấn ga, chạy một mạch.

Xe chạy như bay về phía thôn Khương Gia.

Mọi người ở phía sau nhìn thấy một chiếc xe hàng loại lớn chở “mười phần tử hắc ám” thì rơi vào im lặng rất lâu, bọn họ không biết mình có nên cảm thấy may mắn khi bản thân vừa thoát khỏi một kiếp không, hay là nên cảm thán vì đời này đã nhìn thấy cảnh “bà chủ” và “cậu chủ nhỏ” bị người bao vây.

Thôn Khương Gia.

Khương Chi đưa Tiểu Qua đến trường tiểu học trong thôn trước.

Trường tiểu học trong thôn vẫn bình thường mà náo nhiệt như trước kia, lúc họ đến nơi cũng là lúc mấy bạn nhỏ vừa hết tiết học, mấy đứa bé tụ tập tốp năm tốp ba người đá bóng, b.ắ.n bi, đánh thẻ, nhảy dây… Xung quanh đều là tiếng cười vui vẻ của mấy đứa bé.

Vốn dĩ An Thiên Tứ đang đá bóng với mấy đứa bé, anh ấy nhìn thấy Khương Chi và Tiểu Qua đi từ xa đến thì hơi ngơ ngác, sau đó An Thiên Tứ thấp giọng dặn dò mấy bạn học nhỏ một tiếng rồi thả tay áo xuống, đi về phía Khương Chi.

Nếu so sánh với quá khứ, lần này gặp lại Khương Chi, An Thiên Tứ đã bình thản hơn rất nhiều, giống như anh ấy đã buông bỏ được rất nhiều chuyện.

“Sao lại đến đây?” Trên mặt An Thiên Tứ vẫn mang nụ cười, giọng nói vẫn trong, rõ ràng như trước kia.

“Tiểu Qua muốn đến tặng vài thứ cho các bạn học, cũng muốn đến thăm anh.” Khương Chi là người nhanh nhạy, tất nhiên cô có thể phát hiện sự thay đổi của An Thiên Tứ, cô không nói gì thêm mà đưa giỏ trúc trong tay mình ra.

An Thiên Tứ cúi đầu nhìn mấy món đồ trong giỏ trúc, gương mặt lập tức tỏ ra bất ngờ.

“Đi chơi đi!” Khương Chi vỗ lên lưng Tiểu Qua đang không đợi được nữa.

“Con biết rồi, cảm ơn mẹ!” Tiểu Qua vừa nhận được lệnh thì lập tức chạy đi như ngựa không ngừng vó.

An Thiên Tứ xách giỏ trúc này đến phòng làm việc đưa cho đồng nghiệp, để các thầy cô khác phân chia cho mỗi một lớp học đều có dụng cụ học tập mới. Với mấy đứa bé ở vùng nông thôn hẻo lánh mà nói, đây đúng là một niềm vui.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-358.html.]

Lúc An Thiên Tứ quay trở lại thì Khương Chi vẫn còn đứng trước cổng trường.

Cô nhìn thấy Khương Dược Tiến vui đùa với Tiểu Qua thì môi đỏ cũng thoáng cong lên.

An Thiên Tứ nhìn thấy nụ cười bên khóe miệng cô khiến anh ấy hơi ngơ ngẩn nhưng rất nhanh sau đó anh ấy đã kịp phản ứng, hỏi: “Lần này cô quay về làm gì?”

Khương Chi cũng không che giấu, cô thẳng thắn trả lời: “Tôi đã thầu ngọn núi nên quay về xử lý một số việc.”

Trong thoáng chốc hai người cũng không còn chủ đề gì nữa.

Miệng An Thiên Tứ mấp máy, anh ấy nhớ đến lần gặp cô trước đó thì hầu kết khẽ nhúc nhích: “Hôn lễ hôm đó… Cô đi vội quá nên chưa kịp hỏi thăm, cô không sao chứ?”

Khương Chi hơi ngạc nhiên, cô giật mình nhớ ra đúng là mình đã gặp An Thiên Tứ trong hôn lễ của Lê Đăng Vân và Trương Nhân.

Nhưng cô rất bình tĩnh lắc đầu: “Không sao cả.”

An Thiên Tứ cười khổ một tiếng: “Câu hỏi này của tôi xem như vô ích rồi.”

Anh ấy đã biết gan cô lớn thế nào, cô là người có thể dùng s.ú.n.g rất trôi chảy thì làm sao có thể bị một người phụ nữ tầm thương làm cho bị thương, chỉ là hôn lễ của Lê Đăng Vân trở thành trò cười, mà nhà họ Lê cũng bị mọi người chê cười.

DTV

Khương Chi không muốn nhắc đến chuyện của Lê Đăng Vân và Trương Nhân, sắc mặt cô rất hờ hững.

Mà An Thiên Tứ càng không ngốc, anh ấy nói sang chuyện khác: “Cô chuẩn bị bao giờ thì kết hôn?”

Lời này của An Thiên Tứ rất tự nhiên, cho dù trong lòng nổi lên một cảm xúc rất kỳ lạ nhưng vẫn có thể được anh ấy xoa dịu trở lại.

Cha của mấy đứa bé đã xuất hiện, hai người họ vui vẻ ở bên nhau, cho dù anh ấy có yêu thích thế nào, cho dù không buông bỏ được cũng vô dụng, tiếp tục làm một người đàn ông cố chấp sẽ càng khiến người ta chán ghét, chẳng bằng nghĩ thoáng, chúc phúc cho người ta thì hơn.

Khương Chi trầm ngâm trong chớp mắt: “Có lẽ cũng sắp rồi.”

Với tính cách của Thi Liên Chu mà nói, chờ được cơ hội đi lĩnh chứng thì anh sẽ xử lý chuyện này trước tiên nhưng cụ thể là khi nào thì cô cũng không nói chính xác được.

An Thiên Tứ cười: “Vậy là tốt rồi, đến lúc đó nhớ mời tôi, tôi phải gửi một phần tiền mừng cho cô mới được.”

Khương Chi cũng thong thả trả lời: “Chắc chắn rồi.”

Dừng một lát, Khương Chi ngước mắt nhìn An Thiên Tứ, giọng nói rất bình tĩnh: “Trước kia tôi đã từng hỏi anh có mong ước gì không, hoặc là có điều gì mà anh muốn làm không, lúc đó anh nói không có, không biết bây giờ anh đã nghĩ ra chưa?”

Từ trước đến nay, cô đều đặt lợi ích lên trước nhất nhưng An Thiên Tứ đã từng giúp đỡ cô, có thể nói anh ấy là người đã đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, báo đáp anh ấy cũng là điều nên làm.

An Thiên Tứ sửng sốt, anh ấy không ngờ cô sẽ nhắc đến chuyện đó vào lúc này, sau khi bình tĩnh lại, trong lòng anh ấy cảm thấy không được dễ chịu lắm.

An Thiên Tứ nghiêm túc ngẫm nghĩ. Mong muốn sao?

Nếu thật sự phải nói thì đúng là anh ấy có.

An Thiên Tứ đã từng mong muốn có thể cưới Khương Chi nhưng bây giờ nhắc đến chuyện này chẳng khác nào đang nói chuyện cười. Sau này anh ấy có thêm một mong muốn khác, An Thiên Tứ muốn đi đến một nơi càng xa hơn, càng vắng vẻ hơn làm một giáo viên, đưa tri thức đến với mấy đứa bé ở những vùng thâm sơn cùng cốc.

Nghĩ như vậy, An Thiên Tứ cũng thành thật nói đến mong muốn sau.

Sau khi nghe xong, Khương Chi nhìn anh ấy.

Từ đầu đến cuối, An Thiên Tứ đều duy trì tấm lòng ban đầu, nhân phẩm như vậy đáng quý biết bao.