Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 555




Buổi tối, Tiểu Tông, Tiểu Diệu và Tiểu Qua về nhà, vừa nhìn thấy anh cả đã hồi phục “bình thường” trở lại thì vô cùng vui mừng, bốn nhóc con lại tụm lại một chỗ, bắt đầu chơi b.ắ.n bi dưới gốc cây.

Tuy ngoài mặt Tiểu Ngự tỏ ra không sao nhưng ba người em trai vẫn có thể cảm nhận được anh cả không vui lắm, vì vậy tất cả đều không muốn nhắc đến Cận Phong Sa.

Mấy đứa bé chơi vui vẻ bên ngoài, còn Khương Chi trong nhà cũng bắt đầu làm cơm tối.

Đồ ăn cho bữa tối hôm nay rất đơn giản, chỉ có bánh kẹp và cháo.

Trải miếng bánh ra, rưới sốt cà chua, đặt rau xà lách lên, gà xé sợi, khoai tây sợi, cực kỳ ngon.

Mấy đứa bé ăn no đến mức bụng đã căng tròn, sau đó lại chạy ra sân tiếp tục chơi b.ắ.n bi.

Khương Chi ngồi trên ghế nằm, trong tay cầm một quyển sách, trên bàn có một ấm trà xanh nóng hôi hổi, thỉnh thoảng cô nhìn mấy đứa bé chơi bên ngoài, khi thì nhìn ánh sáng của vầng trăng chiếu xuống, bầu không khí vừa yên tĩnh vừa bình thản.

Mà cảnh tượng yên tĩnh này lại bị Thi Ninh Chu phá vỡ.

Lúc này Thi Ninh Chu mang gương mặt âm u, tức giận bước vào vườn nhà cô, anh ấy cũng không để ý đến Tiểu Qua chạy đến chào hỏi, cả người căng cứng như dây cung, nếu thử chạm tay vào cũng có thể bị cắt đứt.

Khương Chi nheo mắt, ra hiệu cho dì Lý đưa mấy đứa bé về phòng.

Ban đầu dì Lý còn muốn nói muốn nói gì đó nhưng nghĩ đến thân phận của mình, cuối cùng bà ấy cũng không mở miệng, chỉ dẫn mấy đứa bé vào trong.

“Bà Lý, bác hai làm sao thế? Có phải bác ấy rất tức giận không? Bác ấy có đánh mẹ cháu không?” Tiểu Qua lo lắng nằm bò lên bệ cửa, cậu bé muốn nhìn ra ngoài vườn qua khe cửa này, cả người vừa nôn nóng vừa bất an.

DTV

Tiểu Ngự cũng giống như một con ghé, hét lên: “Ai cũng không được đánh mẹ cháu!”

Dứt lời, nhóc con đã muốn xông ra ngoài nhưng lại bị dì Lý kéo lại.

Trên gương mặt nhỏ của Tiểu Diệu vừa lo lắng vừa sợ hãi nhưng cậu bé vẫn cả gan mở cửa ra.

Dì Lý hoàn toàn bó tay với mấy đứa bé này, bà ấy vội nói: “Trước tiên đừng đi ra ngoài, mẹ các cháu có chuyện cần nói với bác hai, nói xong sẽ để các cháu đi ra, bây giờ chúng ta tạm thời ở lại trong phòng chơi một lúc. Sức khỏe của bà Lý không được tốt lắm, bà thật sự không ngăn được mấy đứa.”

Thấy dì Lý ra vẻ yếu đuối như vậy, cộng thêm mái tóc hoa râm trên đầu bà ấy, cuối cùng mấy anh em cũng chịu im lặng trở lại.

Nhưng dù như vậy, mấy anh em vẫn tiếp tục chú ý đến động tĩnh ngoài vườn, trong đầu lại thầm nghĩ, nếu mẹ hô cứu mạng thì tất cả sẽ lập tức lao ra một mạch, nhất định có thể đánh cho bác hai tơi bời hoa lá.

Trong sân.

Khương Chi nhìn vẻ mặt nổi trận lôi đình của Thi Ninh Chu thì chỉ vào cái ghế ở đối diện, giọng nói vẫn ung dung, bình tĩnh, không hề cho thấy cô sợ sệt chút nào. Mà Khương Chi thật sự không hoảng hốt, bởi vì cho dù mười Thi Ninh Chu có sức mạnh cũng không bằng một mình cô.

Cô chỉ dùng một đ.ấ.m là có thể đánh ngã Thi Ninh Chu.

Khương Chi đưa tay rót một ly trà cho Thi Ninh Chu, khóe miệng chậm rãi cong lên, nói khẽ: “Anh hai bớt giận, em không biết đã xảy ra chuyện gì lại khiến anh nổi trận lôi đình tìm đến đây như vậy.”

Thi Ninh Chu nhìn thấy Khương Chi mỉm cười thì càng tức giận hơn, ly trà trên tay bỗng nặng hơn, anh ấy nện ly trà lên bàn, nước trà nóng hổi trong ly b.ắ.n ra, b.ắ.n lên mu bàn tay anh ấy.

Thi Ninh Chu nhíu mày nhìn về phía Khương Chi, giọng điệu thật sự không tốt: “Em đừng nói em không hề biết chuyện lão ngũ đã làm!”

Mắt hạnh của Khương Chi hơi híp lại.

Cô biết Thi Liên Chu đến ủy ban thị trấn gọi điện thoại, có thể là vì muốn giải quyết chuyện “u ác tính” kia, thế nhưng nghe thấy giọng điệu này của Thi Ninh Chu thì có lẽ Thi Liên Chu đã làm chuyện gì đó còn quá đáng hơn rồi. Là chuyện gì nhỉ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-355.html.]

Nói ra đúng là đáng xấu hổ, cô lại không phải một người phụ nữ thích hỏi chuyện của chồng mình.

Đột nhiên, vẻ mặt Khương Chi thay đổi.

Đôi mày của cô cau chặt. Có thể khiến Thi Ninh Chu tức giận thế này, mà còn là chuyện liên quan đến cô thì chỉ có Trương Nhân còn nằm trong bệnh viện ở thành phố Thanh bên kia thôi. Lúc đó cô đã thoát được một kiếp, không bị axit tạt vào mặt nhưng cô có thể để ý thấy Trương Nhân kia rất tức giận khi thấy Thi Liên Chu ôm cô vào lòng.

Sau đó, Khương Chi vốn dĩ cho rằng Trương Nhân tự nhận lấy quả báo, chuyện này cũng xem như xong.

Nhưng bây giờ xem ra chuyện vẫn chưa kết thúc rồi.

Thi Liên Chu lại chạy đến đó trút giận thay cô rồi sao?

Nghĩ như vậy, trong lòng Khương Chi nổi lên một cảm giác đau xót rất xa lạ, có cảm giác sau khi bị người ngoài bắt nạt thì được “phụ huynh” ra mặt hỗ trợ nhưng không thể không nói cảm giác này cũng rất an toàn.

Nghĩ thì nghĩ như thế nhưng Khương Chi không thể nào chủ động thừa nhận.

Sắc mặt của cô vẫn ung dung, không nhanh không chậm, không hề thấy cô hoảng hốt.

“Anh hai nói gì, em không hiểu. Liên Chu làm ra chuyện gì rồi sao?” Sắc mặt Khương Chi mờ mịt không hiểu gì, giống như thật sự không biết Thi Ninh Chu có ý riêng.

Thi Ninh Chu nhìn cô, trong thoáng chốc anh ấy cũng không biết mình nên tin hay không tin.

Khương Chi nhấp một hớp trà. Từ trước đến nay, mỗi khi giao đấu với người khác, cô cũng chưa từng thua, đều là hồ ly ngàn năm cả thôi, ai sợ ai chứ?

Ngoại trừ một lần cô phải đối diện với Thi Liên Chu, chủ động nói rõ sự thật thì đúng là có sợ hãi.

Ánh mắt của Thi Ninh Chu như đông cứng lại, sắc mặt anh ấy âm u: “Trương Nhân c.h.ế.t rồi.”

Lông mày Khương Chi cau lại: “Chết rồi sao?”

“Em thật sự không biết?” Lúc này Thi Ninh Chu mới thật sự tin là Khương Chi không biết, nét mặt của cô không giống như đang giả vờ.

Anh ấy im lặng một lát, sau đó mới kể cho Khương Chi nghe tin tức hôm nay mình nhận được.

Nghe xong, Khương Chi cũng không biết có nên cảm thán Thi Liên Chu lòng dạ độc ác hay không. Một người phụ nữ bị hủy hoại gương mặt vốn dĩ muốn sống đã không dễ dàng gì rồi mà anh vẫn muốn lấy mạng cô ta.

Đêm qua, Trương Nhân được phát hiện đã c.h.ế.t trong phòng bệnh, mà tình trạng c.h.ế.t của cô ta rất thảm.

Trên người cô ta là vết thương do bị trúng axit, mà bên cạnh cô ta còn có một chiếc gương.

Trương Nhân vốn là một người thích chưng diện, sau khi xảy ra chuyện, các bác sĩ đều an ủi cô ta rằng có thể điều trị được, trái lại Trương Nhân cũng không bị chướng ngại tâm lý gì cả. Thế nhưng đêm hôm qua, đúng lúc Lê Đăng Vân ra ngoài tìm bác sĩ thì Trương Nhân lại soi gương.

Băng vải quấn lên người cô ta đều bị tháo ra, m.á.u me đầm đìa, nhìn vô cùng quỷ dị.

Vụ án g.i.ế.c người quá rõ ràng như vậy đã dẫn đến sự chú ý của sở cảnh sát nhưng dù sao chuyện này dính líu đến mấy nhân vật lớn, mà người đầu tiên bị nghi ngờ chính là Khương Chi.

“Người sáng suốt đều có thể nhìn ra em không thoát khỏi có liên quan, người em trai này của anh lại có bản lĩnh rất lớn, đã đưa ra bằng chứng chứng minh em không có thời gian gây án, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ nên em cũng không cần lo lắng bị tìm đến cửa.”

“Chuẩn bị đầy đủ như thế, nếu nói chuyện này không liên quan đến lão ngũ thì anh cũng không tin.”

Lúc nói mấy lời này, trên mặt Thi Ninh Chu lộ vẻ trào phúng.