Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 552




Thứ hai là vì anh ấy vốn dĩ không muốn cho Tiểu Ngự biết, tốt nhất là có thể giấu luôn chuyện này, bởi vì Tiểu Ngự đã rời khỏi huyện Thấm, sau này anh ấy có thể vụng trộm đến trấn Đại Danh thăm Tiểu Ngự nhưng sẽ không cần thiết nhắc đến chuyện mình đã kết hôn.

Tiểu Ngự đưa tay che mắt, một hồi lâu sau mới nức nở nói: “Mẹ có thể đưa con đi gặp ông ấy không?”

Khương Chi ngẫm nghĩ, gật đầu nói: “Được! Bao giờ con muốn đi?”

Tuy cô bận rộn nhiều việc nhưng Tiểu Ngự muốn đi thăm Cận Phong Sa cũng không phải chuyện gì đáng trách, nếu cô không đưa nhóc con đi, với tính cách của Tiểu Ngự, chỉ sợ cậu nhóc sẽ tự mình dùng tiền tiêu vặt mua vé xe đến huyện Thấm.

Nếu như thế, không bằng cô cứ thỏa mãn tâm ý của cậu nhóc thì hơn.

Tiểu Ngự ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp giống như được bị nước tưới vào, cậu nhóc đưa tay lên gạt nước mắt: “Ngày mai, ngày mai con muốn đi gặp lão Cận.”

Khương Chi đưa tay xoa tóc Tiểu Ngự, nhẹ nhàng nói: “Được! Ngày mai mẹ xin nghỉ cho con, sau đó dẫn con đến huyện Thấm.”

Cô đã tưởng tượng đến cảnh tượng sau khi nói chuyện này với Tiểu Ngự thì rất có thể phản ứng của cậu nhóc chính là gào khóc khàn cả giọng, cũng có thể là nổi trận lôi đình nhưng không hề nghĩ đến phản ứng của nhóc con sẽ thế này, cậu bé lại có thể đè nén cảm xúc, tính tình yếu ớt nhiều hơn so với thường ngày.

Mà Tiểu Ngự như thế mới khiến cô lo lắng hơn.

Có đôi khi không phải kìm nén mà bộc phát ra ngoài mới tốt hơn, nếu luôn kìm nén trong lòng sẽ làm cho sức khỏe cũng như tinh thần bị tổn thương, mà cô thì không muốn Tiểu Ngự sẽ như vậy.

Bởi vì việc này nên khẩu vị của Tiểu Ngự không được tốt, chỉ ăn qua loa vài đũa cơm trắng rồi quay về phòng.

Lúc Khương Chi vào phòng tìm thì cậu nhóc cũng không để ý người nào bước vào, chỉ lấy tay che kín mặt, quay vào vách tường, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Khương Chi mấp máy môi, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, đột nhiên cô nghe thấy tiếng nói của Tiểu Ngự kèm theo tiếng khóc thút thít rất yếu ớt: “Mẹ, tối nay con có thể ngủ chung với mẹ không?”

Từ trước đến nay, nhóc con này vẫn thường xuyên tỏ ra mạnh mẽ, đây là lần đầu tiên chịu cởi bỏ áo giáp trong lòng mình, để Khương Chi nhìn thấy một mặt yếu đuối của cậu bé.

Tất nhiên Khương Chi sẽ không từ chối yêu cầu này, cô khẽ nói: “Tất nhiên là có thể.”

Thái độ của Tiểu Tông, Tiểu Diệu và Tiểu Qua rất đồng ý khi anh cả muốn ngủ chung với mẹ, ba anh em đều lên tiếng trấn an cảm xúc sa sút của Tiểu Ngự, đến đứa bé rất kiệm lời như Tiểu Tông cũng hiếm khi mở miệng nói một câu: “Đừng sợ!”

Có lẽ vì cảm nhận được sự ấm áp từ người bên cạnh khiến Tiểu Ngự cảm thấy trong lòng đã không còn khó chịu như trước đó nữa, cậu bé hít mũi một cái.

“Mau đi ngủ thôi!” Khương Chi mặc đồ ngủ, nằm trên giường, cô vỗ vào một chỗ nằm bên cạnh, trên mặt là nụ cười thản nhiên, dưới ánh đèn đêm, gương mặt cô cực kỳ xinh đẹp.

Tiểu Ngự đỏ mặt, cậu bé chậm rãi đi về phía Khương Chi.

Cơ thể nho nhỏ của Tiểu Ngự cuộn lại bên cạnh Khương Chi, cậu bé cảm thấy rất ấm áp.

Khương Chi nằm nghiêng, dựa vào đầu giường, một tay cô đỡ đầu mình, một tay còn lại vỗ nhè nhẹ lên người Tiểu Ngự, nở nụ cười chế nhạo: “Có muốn mẹ hát nhạc thiếu nhi ru con ngủ không?”

Mặt mày Tiểu Ngự càng đỏ hơn, trên lưng như có gai châm chọc vào khiến cậu bé ngứa ngáy, uốn qua uốn lại, cực kỳ không quen.

Cậu bé liếc nhìn Khương Chi nằm cạnh mình, nhìn đến gương mặt ôn hòa của cô thì đột nhiên nói: “Mẹ thật sự không giống như trước kia. Vì sao?”

DTV

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-352.html.]

Hiện tại, rất ít khi Tiểu Ngự nhớ lại mẹ mình trước kia là như thế nào nhưng vào lúc đêm tối yên tĩnh, thỉnh thoảng hình ảnh trước đó vẫn hiện lên trong đầu cậu bé, người trước mắt này hoàn toàn không giống mẹ trước kia, vì vậy trong lòng cậu bé đã yên tâm hơn.

Trong chớp mắt, Khương Chi cũng run lên, cô ngẫm nghĩ rồi nói: “Có lẽ là do đã trưởng thành rồi.”

Tiểu Ngự bĩu môi, cũng không nói mình có tin vào lý do này hay không.

Khương Chi lại vỗ lưng cậu bé, bầu không khí rất im lặng nhưng ngay khi cô cho rằng Tiểu Ngự đã ngủ rồi và sắp lấy tay về thì đột nhiên lại nghe thấy Tiểu Ngự nói: “Mẹ, mẹ biết không, lúc con được lão Cận nhặt về, trong lòng con rất vui mừng.”

“Lúc đó, mỗi ngày con đều không được ăn no, cho dù thùng rác rất thối nhưng đói bụng còn khó chịu hơn.”

“Còn luôn có người xấu rình rập muốn bắt con nhưng con rất thông minh. Ha ha, mỗi lần có người nhìn chằm chằm con thì con lập tức chạy đến trước sở cảnh sát, ngồi xổm ở đó, như vậy thì không có ai dám đến bắt con.”

“Thật ra lúc đó con có quen một người bạn nhưng con cũng không nhớ rõ cậu ấy tên là gì nữa rồi, chúng con cùng ngủ chung một chỗ ở dưới gầm cầu, có một lần cậu ấy đi ra ngoài và không trở về nữa, có lẽ cậu ấy đã bị bắt cóc, bán đi mất rồi.”

“Sau đó lão Cận nhặt con về, mua quần áo mới, giày mới cho con, còn cho con đến trường, con được ăn thịt, ăn màn thầu mà chưa từng được ăn, thật sự rất ngon.”

“…”

Đây là lần đầu tiên Tiểu Ngự chịu mở lòng kể lại quãng thời gian mình chạy trốn, lang thang trước đây với Khương Chi.

Chóp mũi Khương Chi cảm thấy chua xót, cô không dám trả lời, bởi vì người thúc đẩy Tiểu Ngự trải qua khoảng thời gian bi thảm kia chính là nguyên chủ.

Mà Tiểu Ngự cũng không để ý, nói xong, đột nhiên cậu bé nhìn về phía Khương Chi, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Khương Chi, trong giọng nói lộ vẻ cẩn thận từng li từng tí không hề quen thuộc với tính cách thường ngày của cậu bé: “Mẹ, con thật sự rất thích lão Cận, trong lòng con đã xem ông ấy như cha ruột của mình.”

“Con biết mẹ không thích ông ấy nhưng mẹ có thể giúp ông ấy không? Con biết mẹ rất tài giỏi, chuyện gì cũng không làm khó được mẹ, con có thể cầu xin mẹ để ông ấy đừng kết hôn với Dư Hồng Mai không?”

Lời nói chân tình tha thiết thế này lại được thốt ra từ miệng của Tiểu Ngự, Tiểu Ngự vừa dứt lời thì sắc mặt cậu bé cũng lộ vẻ lo sợ và bất an.

Tuy Tiểu Ngự còn nhỏ tuổi nhưng cậu bé biết Dư Hồng Mai không phải phụ nữ tốt, Cận Phong Sa cũng không thích cô ta.

Cậu bé biết một khi kết hôn rồi thì hai người họ sẽ ở chung một chỗ, mà cậu bé không muốn lão Cận mà mình ưa thích, lão Cận thiện lương và đối xử với cậu bé rất tốt sẽ kết hôn với một người như Dư Hồng Mai, nếu như vậy lão Cận sẽ không vui vẻ.

Khương Chi lẳng lặng lắng nghe, cô nói: “Tình cảm và chuyện kết hôn của anh ta không phải chuyện mẹ có thể nhúng tay vào được.”

Tiểu Ngự hơi sốt ruột: “Thế nhưng lão Cận không thích Dư Hồng Mai, chắc chắn là ông ấy bị ép buộc!”

Đuôi lông mày của Khương Chi nhếch lên, cô trấn an: “Ngày mai chúng ta đến xem thử thế nào rồi nói, tìm hiểu tình huống trước đã, nếu hiện tại Cận Phong Sa thích cô ta và chính anh ta muốn kết hôn thì con cảm thấy việc mẹ ngăn cản có tác dụng gì không?”

Tiểu Ngự im lặng, không phản đối.

Trong lòng cậu bé cũng d.a.o động. Chẳng lẽ lão Cận thật sự thích Dư Hồng Mai rồi sao?

Cậu bé cũng không biết.