“Không phải em còn muốn gặp lại... Noãn Xuân sao?” Mẹ Vân Tường hỏi thăm dò.
Nghe đến hai chữ “Noãn Xuân”, Thẩm Hoan cảm giác như bị ấn nút tạm dừng, đột nhiên khóc nấc lên, khuôn mặt đẫm lệ, nhưng đôi mắt trống rỗng đau đớn, cả người giống như một con rối mất đi ý thức, không biết hôm nay là ngày nào?
...
Khương Chi trở lại nhà xuất bản, đi vào cửa tiệm xem tác phẩm của mọi người rồi quay về bắt đầu viết bản thảo.
Bà Thi lại cầm tờ báo, vô cùng hứng thứ mà đọc truyện “Anh Hùng Xạ Điêu” của cô, bốn cậu bé đang làm việc riêng của mình bên cạnh bà nội, Tiểu Ngự chơi máy chơi game, Tiểu Tông chơi khối rubik, Tiểu Diệu đọc sách, Tiểu Qua ăn kẹo đường, tóm lại không có ai nhàn rỗi cả.
Thi Liên Chu đang ngồi trước bàn đọc tạp chí tài chính, không biết qua bao lâu anh mới nói: “Ngày mai anh trở về một chuyến.”
“Trở về?” Khương Chi ngừng viết bản thảo.
“Sắp xếp công việc.” Thi Liên Chu nói ngắn gọn, anh cũng không giải thích nhiều.
Khương Chi gật đầu, cô chưa bao giờ là người thích dính lấy người khác.
Nhưng mà, nghĩ đến chuyện ngày mai Thi Liên Chu sẽ trở lại Bắc Kinh, cô không nhịn được mà cảm thấy không nỡ, con người là như vậy, ở bên nhau lâu ngày thì sẽ hình thành thói quen, thứ khó nhịn nhất chính là tình yêu, thứ gây nghiện không thể cai nhất chính là cảm giác quen có anh ở bên cạnh.
Nghĩ đến đây, Khương Chi giơ tay chống má, nghiêng đầu nhìn Thi Liên Chu.
Anh có ngoại hình nổi bật, đôi mắt hẹp dàu, đôi môi mỏng hơi mím lại, cao quý tao nhã, đôi mắt cụp xuống, lật giở một cuốn tạp chí một cách tùy ý.
Đột nhiên Thi Liên Chu ngẩng đầu nhìn về phía Khương Chi, đôi mắt hẹp dài liếc nhìn cô, ánh mắt mang theo sự ung dung nghiền ngẫm đầy thích thú.
Khương Chi bị bắt quả tang không có chút xấu hổ nào, ngược lại cô còn bước lại gần một chút, mặt dày nói: “Thi Liên Chu, anh có nhớ em không?”
Giọng nói của Khương Chi mang theo ý cười, thậm chí còn có hương vị trêu ghẹo.
Thi Liên Chu cúi đầu cười khẽ hai tiếng, lồng n.g.ự.c rung lên, cúi người hôn lên trán cô.
Hai người dính nhau cho đến tối, bản thảo cũng được viết không liên tục.
Khương Chi vốn định đi nấu cơm, nhưng buổi tối nhà xuất bản lại nghênh đón một vị khách.
Hồ Vĩnh Chí.
Khi Khương Chi còn ở xưởng luyện thép ở huyện Thấm, cô đã đưa cho Hồ Vĩnh Chí hai nghìn đồng và yêu cầu anh ấy đến thành phố Thanh để mua đồ cổ, bây giờ tính lại thì mười ngày đã trôi qua, bây giờ mới trở lại cũng khá trễ rồi.
Hồ Vĩnh Chí ngồi xe bò trở về, có vài bao bố lớn căng phồng được đặt trên xe bò.
Anh ấy vừa bước vào sân đã bị bốn đứa nhỏ vây quanh.
“Cha San San! Sao chú lại đến đây vậy? Cha con bảo chú đến ạ? Ông ấy có mang gì cho con không? Khi nào ông ấy mới đến gặp con? “Tiểu Ngự vừa nhìn thấy Hồ Vĩnh Chí thì phấn khích đến mức nhảy dựng lên, túm lấy tay áo anh ấy hỏi không ngừng.
Cậu bé đã lâu không gặp Cận Phong Sa, cho nên cũng rất nhớ.
“Trụ Tử? Cháu về rồi à?” Hồ Vĩnh Chí cũng sững sờ khi nhìn thấy Tiểu Ngự.
Nhưng khi anh ấy nghĩ đến chuyện Khương Chi là mẹ ruột của cậu bé thì mọi chuyện trở nên rõ ràng.
Khương Chi nhìn Hồ Vĩnh Chí, khẽ cười một tiếng rồi nói: “Vất vả rồi.”
Vừa nhìn thấy Khương Chi, Hồ Vĩnh Chí lập tức trở nên căng thẳng, tuy rằng trên mặt đầy mệt mỏi nhưng tinh thần lại rất tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-348.html.]
Anh ấy chỉ vào mấy cái bao tải lớn đặt trên mặt đất, cố gắng kìm nén sự hưng phấn trong giọng nói: “Không vất vả, đều là việc tôi nên làm. Bà chủ có muốn xem thử lô hàng này không?”
Khương Chi lắc đầu: “Không gấp, cứ mang đồ vào nhà đã, anh nghỉ ngơi một đêm rồi tính tiếp.”
Nói xong, Khương Chi gọi mấy người nhân viên, giúp Hồ Vĩnh Chí xách mấy bao tải nặng vào nhà.
Lúc trước Hồ Vĩnh Chí từng làm nghề trộm mộ nên anh ấy có trực giác và kinh nghiệm phong phú về đồ cổ quý hiếm, chuyện có thể khiến anh vui vẻ như vậy thì chắc là anh ấy đã có thu hoạch lớn ở thành phố Thanh, nói chừng chỉ một chuyến này, cửa hàng đồ cổ của bọn họ có thể khai trương được rồi.
Nhưng mà, Khương Chi không có ý định mở một cửa hàng đồ cổ ở trấn Đại Danh mà cô đang có ý định đến thành phố Thanh để phát triển sự nghiệp.
Đồ cổ đang được phục hưng, không đến mấy năm nữa thì sẽ phát triển mạnh mẽ, bọn họ có thể chiếm trước tiên cơ trong thành phố Thanh.
Hơn nữa, cô không thể ở lại trấn Đại Danh mãi được, cô phải đặt nền móng vững chắc để tiến xa hơn trong tương lai, cô cũng đang chuẩn bị mở thêm một chi nhánh của nhà xuất bản Thanh Phong Du ở thành phố Thanh, coi thành phố Thanh là đại bản doanh trong bản đồ sự nghiệp của mình.
Hồ Vĩnh Chí đang muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy xung quanh có rất nhiều người thì anh ấy cũng không nói thêm gì nữa mà trở về phòng nghỉ ngơi.
Khương Chi giục bọn nhỏ về phòng ngủ, sau đó cô cũng xoay người đi về phòng.
Khương Chi lấy ra mấy đồng tiền cô mua ở Hồng Kông, cùng với chiếc ly tước mà cô mua từ Giang Kinh Xuân, đồng tiền không có giá trị cao, cũng không hiếm, là thứ đồ cổ không được ưa chuộng cho lắm, nhưng đồ bằng đồng chắc chắn là bảo vật sưu tầm quý giá.
Có chiếc ly tước làm bảo vật trấn tiệm thì không lo cửa hàng đồ cổ của cô không có ai ghé thăm.
“Em định kinh doanh đồ cổ à?” Thi Liên Chu nhìn hành động của cô thì hỏi với giọng bình tĩnh.
Khương Chi không để ý đến giọng điệu của anh, cô quay đầu nhìn anh, cong mày nói: “Đương nhiên, em đã nói sẽ nuôi anh mà, cho nên em không thể thất hứa, đúng không?”
“A.” Giọng nói của Thi Liên Chu trầm thấp, lộ ra ý cười.
“Ngủ sớm dậy sớm tốt cho cơ thể.” Khương Chi đặt đồ vật lên bàn, múc nước rửa mặt.
Thi Liên Chu không trả lời, rửa mặt xong, nằm ở trên giường, lại không đi ngủ sớm giống Khương Chi nói. Ngày mai anh phải về nên muốn làm chút chuyện vui sướng tràn trề, thỏa mãn mình một chút, cũng thỏa mãn đối phương một chút?
Ánh sao lưu luyến, bóng đêm kéo dài.
Ánh trăng rọi qua mây, ngượng ngùng mà che khuất ánh sáng trong trẻo của mình.
DTV
…
Hôm sau, vừa nghe Thi Liên Chu phải đi, lão thái thái nghĩ ngợi thì cũng chuẩn bị đi về.
Bà ấy ở bên ngoài cũng đã đủ lâu rồi, vốn là tham gia hôn lễ, nhưng cuối cùng hôn lễ cũng không tổ chức được, nhưng mà, lại bất ngờ có được bốn đứa cháu trai, đây chính là một tin tốt, bà ấy nhất định phải trở về để tự mình khoe ra mới được.
Nhưng, nghĩ đến cảnh phải rời xa bốn đứa nhóc thì trong lòng bà cụ lại tràn đầy sự không nỡ.
“Nếu như bà nội đi rồi, vậy thì các cháu có nhớ bà nội không?” Ôn Hoa Anh ôm Tiểu Tông và Tiểu Qua, bên trái nhìn Tiểu Ngự, bên phải nhìn Tiểu Diệu, sự rối rắm trên mặt sắp tràn cả ra ngoài.
“Bà nội phải về nhà sao?” Tiểu Qua có chút mờ mịt.
“Đúng vậy, mấy ngày nữa, mẹ dẫn các con đi tìm bà nội, có được không?” Ôn Hoa Anh nói ra lời này, nhưng vẻ mặt chờ mong lại nhìn về phía Khương Chi, bộ dáng chờ đợi tha thiết kia không khác gì một đứa con nít.
Đôi mắt Khương Chi cong cong, sảng khoái đáp ứng.
Ôn Hoa Anh nhẹ nhàng thở ra, cảm xúc cũng tốt hơn rất nhiều.