Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 546




Thi Liên Chu một tay cầm vô lăng, tay còn lại đặt lên cửa sổ xe, ngón tay thon dài kẹp điếu t.h.u.ố.c lá lập lòe ánh lửa, anh trầm giọng nói: “Mấy mẹ con về trước đi, anh đến ủy ban thị trấn gọi điện thoại.”

Đôi mắt Khương Chi hơi lóe lên, cô gật đầu: “Về sớm chút nhé.”

Thi Liên Chu gật đầu, lái xe rời đi.

Khương Chi nhìn đuôi xe biến mất trong ngõ, đôi mắt đẹp khẽ híp lại.

Có vẻ như ai đó sắp xui xẻo rồi.

Cô không nghĩ nhiều nữa, dẫn mấy đứa nhỏ về.

Bà Thi không ở nhà, cô cũng không biết bà ấy đang ở đâu, lúc này mới hơn mười một giờ sáng, vì buổi chiều phải đi chụp hình, cho nên Khương Chi tiện thể xin cho mấy đứa nhỏ nghỉ học buổi chiều.

Không có ai ở nhà, Khương Chi suy nghĩ một lúc rồi bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.

...

Bên kia, Thi Liên Chu cũng đã đến ủy ban thị trấn.

Anh bước xuống xe, đôi chân dài sải ra, bước một bước dài, nói mấy câu với nhân viên công tác rồi đi thẳng vào bên trong.

Thi Ninh Chu bị tin tức của mấy ngày nay làm phiền đến nỗi sức đầu mẻ trán, nhìn thấy Thi Liên Chu không gõ cửa đi vào, anh ấy sửng sốt một chút: “Không phải em đi họp phụ huynh sao?”

Thi Liên Chu nói ngắn gọn: “Gọi điện thoại.”

Khóe miệng Thi Ninh Chu co giật, anh ấy biết cậu em trai này chủ động tìm anh ấy thì không có chuyện gì tốt.

Nghĩ thì nghĩ vậy, dù sao cũng là em trai ruột, dùng điện thoại cũng không có hại gì, cho nên anh ấy chỉ càu nhàu một câu rồi trực tiếp cho Thi Liên Chu mượn điện thoại ở trong văn phòng.

Mặc dù anh ấy chỉ làm việc tạm thời ở thị trấn trấn Đại Danh, nhưng các hạng mục đãi ngộ của anh còn tốt hơn cả trưởng thị trấn.

Thi Liên Chu cũng không vội gọi điện thoại, mà ngồi ở trên ghế ông chủ của Thi Ninh Chu, nhướng mi mắt, bình tĩnh nói: “Làm phiền anh hai đóng cửa lại.”

Thi Ninh Chu nghẹn một hơi, anh ấy cũng lười để ý đến em mình, ngồi xuống ghế sô pha rót một tách trà, dáng vẻ bình tĩnh.

Thi Liên Chu liếc anh ấy một cái, trực tiếp bấm điện thoại, không nói thêm gì nữa.

“Dududu—— “

Một giọng nói nghiêm túc vang lên ở đầu dây bên kia: “Ai vậy?”

Thi Liên Chu hơi nheo mắt lại, giọng nói hơi lạnh lùng: “Mạnh Lam, cậu lập tức đến thành phố Thanh, có việc cần phải làm, ngoài ra, sắp xếp mười người đáng tin cậy đến trấn Đại Danh, có chuyện cần.”

Mạnh Lam ở đầu bên kia điện thoại hơi bối rối, nhưng vẫn nghiêm nghị trả lời: “Vâng, Ngũ gia!”

Chỉ nói mấy câu, Thi Liên Chu liền cúp điện thoại.

Anh cũng không vội rời đi, châm một điếu thuốc khác, đưa lên miệng, vẻ mặt hững hờ, không biết đang suy nghĩ gì.

Thi Ninh Chu cau mày, trong lòng hơi bất an: “Lão ngũ, em gọi Mạnh Lam đến thành phố Thanh làm gì?”

Đừng trách anh ấy suy nghĩ quá nhiều, đám cưới của nhà họ Lê là một mớ hỗn độn, tin đồn khắp nơi, vụ bê bối cô dâu đuổi theo người yêu cũ trong ngày cưới đã trở thành trò cười trong xã hội thượng lưu.

Thi Ninh Chu đã nghe toàn bộ câu chuyện từ những người khác, anh ấy biết rằng người chủ động muốn làm người khác bị thương là Trương Nhân.

Trương Nhân muốn hủy hoại Khương Chi trước, nhưng cô ta lại phải tự nuốt quả đắng.

Khi mới nghe tin này, trái tim của anh ấy đập lỡ một nhịp, ai có con mắt sáng suốt đều có thể thấy được Thi Liên Chu yêu thương Khương Chi Chi đến thế nào, một người làm anh trai như anh ấy nhưng từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng thấy em út thương ai như vậy.

Khương Chi suýt chút nữa đã bị thương, với tính cách của Thi Liên Chu thì Thi Ninh Chu sẽ cảm thấy kỳ lạ nếu người em trai này không xử lý Trương Nhân.

Thi Liên Chu không nói gì, nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi hút thuốc.

Khi Thi Ninh Chu thấy vậy, anh ấy càng trở nên bất an.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-346.html.]

Anh ấy nói một cách nghiêm túc: “Lão ngũ, chúng ta hãy quên chuyện của Trương Nhân đi, bây giờ cô ta vẫn đang nằm trong bệnh viện không thể cử động, cũng xem như là mua dây buộc mình, nhận được sự trừng phạt xứng đáng rồi, cần gì phải làm bẩn tay mình nữa?”

Anh ấy thực sự không muốn Thi Liên Chu làm những việc đi ngược lại gia huấn của nhà họ Thi.

Đôi mắt của Thi Liên Chu khẽ híp lại, giọng nói đều đều thẳng thắn: “Em không định làm gì cả.”

“Thật sao?” Thi Ninh Chu nói với vẻ mặt không thể tin được.

Anh cũng biết cậu em trai này mím chặt miệng như vỏ sò, hỏi cũng không thể hỏi được, cho nên chỉ đành mặc kệ.

“Chỉ cần em có tính toán trong lòng là được, lúc trước em làm gì cũng không có ai có thể kiểm soát được, nhưng bây giờ em cũng sắp kết hôn, cũng làm cha rồi, làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ cho mấy mẹ con Khương Chi, đừng làm chuyện quá mức tuyệt tình.”

Thi Ninh Chu suy nghĩ một chút rồi nói ra điều này.

“Đi đây.” Thi Liên Chu cầm điếu thuốc, rời khỏi phòng làm việc của Thi Ninh Chu mà không quay đầu lại.

Thi Ninh Chu cau mày, sắc mặt nghiêm túc.

Sau khi rời khỏi ủy ban thị trấn, Thi Liên Chu ném mẩu thuốc còn lại một nửa trên môi xuống đất, dùng đôi giày da màu đen giẫm nát tàn thuốc, quanh người tỏa ra khí chất lạnh lùng hờ hững, đôi mắt phượng lạnh lùng đến mức đáng sợ.

“Làm tuyệt tình sao? Chậc.”

Khương Chi vừa ăn xong bữa trưa, đã nhìn thấy Ôn Hoa Anh cầm bao lớn bao nhỏ, trở lại với nụ cười tươi rói.

Đan Uyển theo sát sau lưng Ôn Hoa Anh, cô ấy cũng xách rất nhiều đồ trên tay, vừa nhìn đã biết cô ấy là người được nuông chiều từ bé, sắc mặt đỏ bừng, nhìn có vẻ dùng hơi quá sức, Thi Nam Châu có chút đau lòng thay mẹ mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé tràn đầy lo lắng.

“Bà nội!” Tiểu Ngự đang chơi đá bóng trong sân, cậu bé là người đầu tiên nhìn thấy Ôn Hoa Anh. Nhóc con này nhìn thấy bà ấy xách rất nhiều đồ thì nụ cười trên mặt càng tươi hơn, đôi mắt hận không thể chui vào trong túi để xem thử bên trong có gì.

“Ừ! Cục cưng ngoan ngoãn của bà nội, cháu đi học về rồi đó à?” Ôn Hoa Anh nghe thấy giọng nói trẻ con thì không nhịn được mà vui mừng.

Ôn Hoa Anh vốn cảm thấy mệt mỏi, nhưng bây giờ đột nhiên bà ấy cảm thấy tràn đầy năng lượng.

Ôn Hoa Anh giơ túi trong tay lên: “Nhìn xem, bà nội mua rất nhiều quần áo đẹp cho mấy đứa này!”

DTV

Khi bà Thi cười, khóe mắt hiện lên vết chân chim mờ nhạt, rõ ràng bà ấy có đôi mắt phượng giống Thi Liên Chu, nhưng lại tràn đầy sự từ ái, chỉ cần nhìn vào thì thấy ấm áp và vô cùng thoải mái.

“Cám ơn bà nội.” Tiểu Ngự cười nói cảm ơn.

Ở phía sau, Thi Nam Châu nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ mau bỏ đồ xuống đi.”

Đan Uyển mỉm cười gật đầu rồi để mấy cái túi trong tay lên bàn.

Nghe thấy tiếng động, bà Thi quay lại, không nhịn được mà vỗ tay: “Ôi, con nhìn đi, mẹ đã bảo không cho con xách rồi mà con cứ muốn thể hiện, sức khỏe của con vốn không tốt rồi, lão nhị mà nhìn thấy thì sẽ nổi giận với mẹ đó.”

Nói xong, bà Thi vội vàng đi vào bếp rót nước.

Đan Uyển lau mồ hôi trên trán, trong lòng khẽ thở dài.

Cô ấy cũng đã quen với việc được nuông chiều, làm chút chuyện nặng nhọc đã cảm thấy mệt mỏi.

“Mẹ, mọi người đi mua sắm à?” Khương Chi bưng đồ ăn đi ra, nhìn mấy túi đồ đầy đất thì khóe miệng hơi giật giật.

Cô không nhận ra rằng bà Thi còn là người có tính tình thích “mua, mua, mua”, nghĩ đến túi trang sức được đưa đến phòng mình tối qua thì cô cảm thấy huyệt thái dương hơi đau nhức.

Những năm 1980, gặp được một nhà chồng bá đạo hào phóng như vậy hẳn là một chuyện rất khó đúng không?

“Haha, bốn đứa nhỏ, mua quần áo cũng phải mua không ít, chừng này cũng không nhiều đâu.” Ôn Hoa Anh đưa nước ấm cho Đan Uyển, nhìn giang sơn hôm nay mình đã chinh phục được thì bà ấy hất cằm kiêu ngạo, nhìn Khương Chi Thi với vẻ mặt “con mau khen mẹ” đi.

Khương Chi cười lớn, tâm thái của bà Thi thật là trẻ trung.

“Vậy con thay mấy đứa nhỏ Tiểu Ngự cảm ơn mẹ, cũng khiến chị dâu hai vất vả rồi.” Khương Chi khách sáo nói.

Ôn Hoa Anh hơi bất mãn xua tay: “Con đang nói cái gì vậy? Mẹ là bà nội của bọn nhỏ mà, nói cảm ơn gì chứ!”