Thể chất gây chuyện sao?
Khương Chi rũ mắt nhìn Tiểu Ngự đang vò đầu bứt tai, đứng ngồi không yên thì có chút cạn lời.
Cô đại khái đã đoán được là sự cố này do ai gây ra rồi.
Vẻ mặt Tiểu Qua bất an kéo tay áo Tiểu Ngự, đứng cùng một chỗ với cậu bé rồi nhỏ giọng nói: “Anh cả, có phải là cậu ta không?”
Tiểu Ngự cũng có chút nôn nóng bất an, tròng mắt không ngừng ngó loạn khắp nơi, miệng lại nói rất nhỏ: “Đúng thì thế nào? Nếu như không phải cậu ta đoạt rubik của Tiểu Tông thì sao anh lại đánh cậu ta chứ? Cậu ta bị đánh là xứng đáng!”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng giọng nói của Tiểu Ngự lại có chút run run, dù sao thì người đàn ông có vẻ mặt dữ tợn đằng trước cũng khá đáng sợ.
Tiểu Qua đứng ở bên cạnh Tiểu Ngự, nắm chặt cánh tay cậu bé: “Anh cả đừng sợ, ba mẹ đều ở đây, bọn họ sẽ bảo vệ chúng ta, đừng sợ.”
Những lời này cũng coi như là có chút phân lượng, làm cho cảm xúc bất an của Tiểu Ngự dịu đi đôi chút.
Người đàn ông dữ tợn kia nhìn cô Vương giận mà không dám nói gì không khỏi cười, vợ của ông ta đứng bên cạnh nắm lấy tay đứa nhóc: “Con ngẩng đầu lên nhìn xem, hôm qua là tiểu súc sinh nào đã đánh con, chỉ ra cho mẹ biết!”
Lúc hai vợ chồng nói chuyện đều chứa sự hung ác, vừa nhìn thấy đã biết là người không dễ chọc.
Các vị phụ huynh đều rụt cổ, cúi đầu hỏi con mình, sợ chọc phải phiền toái, bọn họ đều là gia đình bình dân nên sợ nhất là gây chuyện.
Đứa bé đang gào khóc ngẩng đầu lên, mặt đã dính đầy nước mũi, còn dùng tay áo xoa lung tung trên mặt, nhìn có chút dơ bẩn, giọng nói thút tha thút thít, tròng mắt còn xoay chuyển.
Sau đó, cậu ta nhấc tay lên, chỉ vào Tiểu Ngự nói to: “Là cậu ta! Hu hu hu, ba ơi, chính là cậu đã đánh con! Ba mau báo thù cho con, đánh c.h.ế.t cậu ta, đánh c.h.ế.t cậu ta!”
Đứa bé khóc lên, bộ dáng la lối khóc lóc không có nửa điểm của những đứa trẻ đáng yêu.
Khương Chi nghe được lời này thì ánh mắt trở lên lạnh lùng.
Vừa rồi cô luôn chú ý Tiểu Ngự, cũng đã nghe đoạn đối thoại vừa rồi của cậu bé và Tiểu Qua nên đã biết nguyên nhân vụ việc này bắt nguồn từ đâu.
Người đê tiện thì ai cũng có thể đánh, cô cũng không cho rằng đứa bé hùng hổ kia còn nhỏ tuổi nên không sai, có thể nói ra lời đánh c.h.ế.t người ta thì cái mặt đầy nước mũi kia cũng xứng đáng bị đánh.
Khương Chi còn chưa kịp nói thì người đàn ông dữ tợn khi nghe xong lời của cậu ta đã hùng hổ đi theo phương hướng của cậu ta chỉ.
Anh ta còn chưa tới gần thì Thi Liên Chu đã đứng lên, thân ảnh cao gầy đi về phía trước một bước, che mấy đứa con ở sau lưng.
Đôi mắt phượng nhiễm màu đen u ám, đôi môi mỏng mím chặt lại.
Tim Tiểu Ngự vốn đã nhảy lên tận cổ họng, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng dĩnh đạc che ở trước người mình thì cậu nhóc nhìn về phía Thi Liên Chu có chút mờ mịt và ý mừng nhàn nhạt, loại cảm giác này không thể nói rõ được, làm cho cậu bé có chút không rõ.
Người đàn ông dữ tợn bị ép dừng bước, nhìn vào đôi mắt phượng của người đàn ông trước mặt.
Anh ta là người làm kinh doanh, có thể phát triển như hiện nay đều là dựa vào việc bản thân có mắt nhìn tốt, mài giũa trong nhiều năm như vậy, khả năng nhìn người của anh ta phải đứng số một số hai ở trấn Đại Danh này.
Anh ta chắc chắn người đàn ông này không phải một người bình thường!
Nghĩ như vậy, người đàn ông hung dữ kiềm chế phần nào sự kiêu ngạo của mình.
Anh ta không đến gần, dò hỏi: “Đồng chí, có phải con trai anh đánh con trai tôi đúng không?”
Thi Liên Chu liếc anh ta một cái, không nói gì, môi mỏng mím thật chặt, đôi mắt sâu thăm thẳm đang kiềm chế, khuôn mặt đẹp trai lại có mấy phần dữ tợn, thoạt nhìn khiến anh không dễ ở chung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-344.html.]
Nhất thời người đàn ông hung dữ không dám bước đến.
Vợ anh ta ở đằng sau thúc giục: “Lão Từ, anh đang làm gi vậy? Còn không mau kéo thằng nhóc thối kia lại đây!”
“Đồng chí, dù sao cũng phải đưa ra lời giải thích cho việc đánh người khác chứ? Im lặng cũng không giải quyết được vấn đề, hay là chúng ta đến đồn cảnh sát đi?” Người đàn ông ho mấy tiếng, lời nói trở nên cứng rắn hơn một chút, nhưng giọng điệu vẫn lịch sự.
Mặc dù anh ta nói như vậy, nhưng anh ta không muốn đến đồn cảnh sát.
Ai không biết gần đây ở cục cảnh sát thị trấn Đại Danh xảy ra một vụ việc lớn, nhiều quan chức cấp cao đã ngã ngựa chứ?
Anh ta chỉ muốn hù dọa một chút, để mọi người biết rằng anh ta không dễ nói chuyện.
Thi Liên Chu khẽ cười lạnh một tiếng, nhưng vẫn không để ý đến, ngược lại nghiêng đầu nhìn Tiểu Ngự có vẻ mặt ủ rũ sau lưng mình, anh bình tĩnh, giọng điệu không cho phép người khác nghi ngờ: “Sao con lại đánh bạn?”
Khương Chi nhìn Thi Liên Chu một cái, cũng không ngắt lời, giáo dục con cái vốn là một trong những trách nhiệm của một người cha.
Tiểu Ngự nhìn Thi Liên Chu, vẻ mặt không vui cũng không tức giận, cậu bé ngẫm nghĩ một lát rồi đứng bên cạnh anh, kể cho anh nghe chuyện ngày hôm qua.
Tiểu Ngự nói to, không hề sợ hãi, cậu bé giải thích toàn bộ câu chuyện một cách rõ ràng rành mạch.
Hôm qua tan học, Tiểu Ngự muốn chơi bóng đá, vì bốn anh em luôn ở bên nhau nên Tiểu Tông và Tiểu Diệu vốn không thích hoạt động cũng đi cùng, bọn họ ngồi ở rìa sân chơi, một người đọc sách, còn người kia thì chơi rubik.
Nhưng con trai của người đàn ông hung dữ này bất ngờ dẫn một nhóm “tiểu đệ” đến, nhất quyết đòi lấy khối rubik của Tiểu Tông.
Tiểu Tông có tính tình lãnh đạm bướng bỉnh, đương nhiên sẽ không đưa.
Vậy là một cuộc tranh chấp nổ ra giữa hai bên.
Tiểu Ngự vô cùng tức giận khi nhìn thấy có người bắt nạt em trai mình, cậu bé lập tức ném bóng vào người con trai của người đàn ông hung dữ, rồi đánh đối phương thành bộ dáng chó cạp đất, cậu bé kia trông có vẻ ương ngạnh, nhưng thực chất lại là một kẻ hèn nhát.
DTV
Khi nhìn thấy Tiểu Ngự trừng mắt hung dữ nhìn mình thì cậu ta đã sợ hãi bỏ chạy.
Chuyện này không truyền đến chỗ mấy người giáo viên, không ngờ hôm nay phụ huynh lại đến cửa.
“Con không sai, đều do cậu ta không nói lý, muốn cướp đồ chơi của Tiểu Tông, đáng bị đánh!” Tiểu Ngự nâng cằm nhỏ lên, lại trừng mắt nhìn cậu bé đầy nước mũi kia, dọa cậu bé kia sợ đến mức trốn sau lưng mẹ.
Sau khi nghe điều này, các bậc phụ huynh xung quanh bắt đầu thảo luận không ngừng.
“Bây giờ đi học mẫu giáo cũng không dễ gì, nhà giàu bắt nạt người khác khắp nơi, trẻ con cũng học được mười phần mười.”
“Ai nói không phải chứ? Con trai tôi học lớp lớn, lần trước cục tẩy mới mua bị bạn cùng bàn giật mất, tôi hỏi thì thằng bé cũng không nói vì sao, sau này tôi mới hỏi thăm được, bạn cùng bàn của con trai tôi là con của lãnh đạo cấp cao trong xưởng đường!”
“Ôi, chúng ta đều là người bình thường, mấy chuyện này xem thôi là được rồi, đừng nói nhiều nữa.”
“...”
Những chuyện bắt nạt kiểu này xảy ra ở mọi lúc mọi nơi.
Nghe lời bàn tán của những người xung quanh, người đàn ông hung dữ cũng cảm thấy mất mặt.
Dù sao anh ta cũng được coi là nhân vật có m.á.u mặt ở trấn Đại Danh, sao có thể không cần mặt mũi chứ?