“Hả? Không vội tổ chức hôn lễ, chỉ cần đi đăng ký trước?” Bà cụ và Đan Uyển có chút kinh ngạc nói.
Suy cho cùng, con người ở thời đại này cũng không để ý đến giấy tờ chứng nhận, chỉ sau khi tổ chức đám cưới và thông báo cho người thân, bạn bè thì mới được coi là vợ chồng đúng nghĩa, lúc này thứ mà mọi người coi trọng không phải giấy chứng nhận bị ràng buộc về mặt pháp lý, mà là để ý nhiều hơn về mặt hình thức và mức độ phô trương.
Cho nên ý tưởng này của Khương Chi ở trong thời đại này thực sự rất khác lạ.
“Vâng.” Khương Chi nhấp một ngụm trà, gật đầu trả lời.
Cô cũng không quan tâm việc có tổ chức hôn lễ hay không, hơn nữa cô cũng không muốn bị người khác gắn mác ‘gả vào gia đình giàu có’ khi sự nghiệp của bản thân vừa mới có bước tiến phát triển.
Ôn Hoa Anh có chút do dự nhìn Thi Liên Chu nói: “Lão ngũ, không phải con cũng nghĩ như vậy đấy chứ?”
Mặc dù tính cách đứa con trai này của bà ấy có chút quái đản, nhưng lại là người rất phô trương, hưởng thụ, chuyện kết hôn, nếu không tổ chức một buổi hôn lễ thật xa hoa thì thằng bé chắc chắn sẽ không đồng ý.
Thi Liên Chu cầm ly rượu trong tay, những ngón tay thon dài của anh trông càng thêm mảnh khảnh hơn khi cầm cái ly.
Anh ngước mắt, hướng cằm chỉ về phía Khương Chi, nói với giọng điệu trầm thấp: “Nghe cô ấy.”
Khóe miệng Ôn Hoa Anh giật giật, ánh mắt kỳ lạ nhìn Thi Liên Chu một cái, từ khi có vợ có con, đến cả bà ấy cũng không hiểu được tính cách của thằng con này của mình rồi, có phải bà ấy là một người mẹ không đủ tư cách không?
Lần đầu tiên bà cụ nảy ra ý nghĩ nghi ngờ về bản thân mình.
Bà ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy hai đứa xem thời gian để sắp xếp tổ chức hôn lễ đi, đợi đến lúc có thời gian thì báo cho mẹ, đến lúc đó mẹ sẽ huy động mấy người chị dâu của hai đứa, chắc chắn có thể tổ chức thật linh đình.”
Đan Uyển mỉm cười đồng ý nói: “Đúng vậy, chúng ta còn có thể để cho mấy anh em Tiểu Ngự làm hoa đồng.”
Những lời này chọc đúng ý tưởng trong lòng bà cụ, nhắc đến mấy đứa cháu trai xinh đẹp dễ thương, trái tim của bà ấy như sắp tan ra rồi.
Đột nhiên, bà ấy như nghĩ đến chuyện gì đó, đột ngột đứng dậy, vẻ mặt kích động nói: “Ngày mai chúng ta đi chụp ảnh nhé!”
Bà ấy nhất định phải chụp mấy bức ảnh mang về Bắc Kinh cho ông già ở nhà xem, ha ha, ông ấy nhất định sẽ ghen tị với bà ấy.
Khương Chi có chút sửng sốt, bà cụ thật sự đúng nghĩ gì thì làm đấy.
“Chụp ảnh ạ? Bà nội, bà định chụp ảnh cho ai vậy?” Tiểu Ngự không biết chạy ra khỏi phòng từ bao giờ, chạy đến ngồi xuống bên cạnh bà cụ, múc một bát canh gà, uống một ngụm rồi mới tò mò hỏi.
Ôn Hoa Anh cười ôm lấy Tiểu Ngự, đưa tay chạm nhẹ chóp mũi thằng bé nói: “Tất nhiên là chúng ta cùng nhau đi chụp ảnh rồi.”
Tiểu Ngữ gãi gãi đầu, có chút bất đắc dĩ nói: “Ngày mai bọn con phải đi học mà, hơn nữa cô giáo muốn tổ chức họp phụ huynh.”
“Họp phụ huynh?”
“Họp phụ huynh?”
Khương Chi và Ôn Hoa Anh đồng thanh hỏi.
Tiểu Ngự quay đầu trợn mắt nhìn Khương Chi nói: “Hôm bắt đầu đi học có tổ chức một buổi họp phụ huynh, không phải lúc đó mẹ bận sao? Ngày mai lại tổ chức, mẹ có đi được không? Nếu mẹ không đi được thì con sẽ bảo bà nội cùng đi với bọn con!”
Khương Chi ho nhẹ một tiếng, đang muốn nói gì thì Ôn Anh Hoa đã vui mừng nói: “Được, được, bà nội đi họp phụ huynh cho mấy đứa!”
Bà cụ nghĩ đến cảnh tượng khi đến trường mẫu giáo, người khác chỉ có một đứa cháu trai hoặc cháu gái, một mình bà ấy lại ôm bốn đứa, càng nghĩ càng cảm thấy phấn khích, ừm, tuổi lớn rồi nhưng trong lòng vẫn có chút tranh cường háo thắng, lần này bà ấy lại thắng rồi!
Đúng lúc này, bà ấy đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thi Liên Chu đang nhàn nhã ngồi ở đối diện.
Suy nghĩ một lúc, bà cụ đột nhiên hắng giọng nói: “Lão ngũ, ngày mai con dẫn bọn trẻ đi họp phụ huynh đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-341.html.]
Quan hệ giữa người thân trong nhà của lão ngũ cực đạm bạc, cũng không thấy có bao nhiêu nhiệt tình với mấy đứa trẻ, có lẽ là còn chưa quen, nếu để anh đi tham gia buổi họp phụ huynh, cha và con tiếp xúc nhiều thì chắc chắn sẽ tốt lên.
Bà cụ nghĩ như vậy, nhưng trong lòng lại không nhịn được rơi những giọt nước mắt cay đắng.
Bà ấy quả thật là quá suy nghĩ cho lão Ngũ mà.
Tiểu Ngự: “???”
DTV
Cậu bé muốn để bà nội đi cùng là bởi vì có thể tiện đường ghé qua Cung tiêu xã, nếu để tiểu bạch kiểm đi cùng thì còn làm được chuyện gì nữa chứ? Nếu cậu bé mà đòi đi Cung tiêu xã, vậy thì lúc tham gia buổi họp người cha này nhất định sẽ tỏa khí lạnh đóng đá mấy anh em bọn họ, thật quá nhàm chán mà!
Tiểu Ngự nghĩ vậy, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ chán ghét.
Thi Liên Chu cũng cau mày, vẻ mặt nghiêm nghị tràn đầy sự lãnh đạm.
Anh ấy chỉ bình tĩnh nói hai chữ: “Không đi.”
Bà cụ nghe vậy thì vỗ đùi, nhỏ giọng khóc lóc: “Ôi chao, mẹ già rồi, cho nên con không còn nghe lời mẹ nữa đúng không, con trai tôi già đầu như vậy rồi, lại không chịu đi họp phụ huynh cho cháu trai tôi, cuộc sống này thật sự quá không dễ dàng mà!”
Hành động này của bà cụ cũng có chút gượng ép, vừa khóc vừa nhìn lén Thi Liên Chu, vừa nhìn đã biết là chiêu trò học được ở trên TV.
Khương Chi còn có chút buồn cười.
Cô nhìn về phía Thi Liên Chu, giọng nói vui vẻ nói: “Ngày mai chúng ta cùng đi họp phụ huynh, buổi sáng họp xong, buổi chiều cùng nhau đi chụp ảnh nhé?”
Thi Liên Chu cau mày, nhưng cũng không từ chối nữa.
Ngày mai chuyện Khương Chi và Thi Liên Chu sẽ đi họp phụ huynh cho bốn đứa trẻ coi như là chuyện đã được quyết định xong.
Vẻ mặt Tiểu Ngự không vui, trừng mắt nhìn Thi Liên Chu, vẻ mặt ủ rũ, rồi lại nhanh chóng chạy về phóng.
Bà cụ không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy dáng vẻ lanh lợi này của cậu bé: “Dáng vẻ thông minh này của Tiểu Ngự giống hệt lão ngũ khi còn nhỏ, lúc nhỏ thằng bé cũng không vui khi ngồi với ông nội của Tiểu Ngự, động tác kia giống hệt nhau!”
Nghe vậy, Khương Chi cười mỉa nhìn về phía Thi Liên Chu.
Anh lại không hề cảm thấy xấu hổ vì bị bại lộ chuyện xấu hổ khi còn nhỏ, ngẩng đầu nhìn thằng vào mắt của Khương Chi, ánh mắt lạnh nhạt.
Sau khi ăn uống no say xong, Thi Ninh Chu cũng không ở lại lâu, Đan Uyển lái xe đưa anh ấy và Thi Nam Châu trở lại ủy ban thị trấn.
Hiện tại anh ấy đang ở tạm trong khu ký túc xá gia đình của ủy ban thị trấn, dù sao cũng giữ chức vụ cao, nhà ở cũng được sắp xếp loại tốt nhất, nhưng mà bà cụ lại không muốn đi, hiện giờ bà ấy không muốn rời xa mấy đứa trẻ dù chỉ một giây một khắc nào, cho nên bà ấy ở lại ngủ với mấy đứa trẻ.
Buổi tối, sau khi đánh răng rửa mặt xong.
Ôn Hoa Anh giúp dì Lý ru mấy đứa trẻ ngủ, bà ấy mặc đồ ngủ, xách theo một cái túi lớn đến phòng của Thi Liên Chu và Khương Chi.
“Mẹ?” Khương Chi mở cửa cho bà cụ.
“Ừm.” Bà cụ cố hết sức đặt cái túi lên bàn, thần bí vỗ nhẹ vào chỗ nói: “Ngồi xuống đây này, nhanh đến xem mẹ mua cho con cái gì này, xem xem có thích hay không”.
Khương Chi hơi kinh ngạc, vốn tưởng rằng đều là quà mua cho mấy anh em Tiểu Ngự, không ngờ cả cô cũng có quà.
Cô nghe lời ngồi xuống, bà cụ cũng mở túi ra, bên trong có đủ loại hộp trang sức.
“Con xem cái này đi, vòng tay đó, có thích không?” Bà cụ tùy ý chọn một hộp mở ra, bên trong là một cái vòng tay vàng chạm trổ hình rồng phượng, vừa to vừa dày, vừa nhìn đã biết không phải đồ rẻ tiền.
Khóe miệng Khương Chi co giật, nhìn bà cụ mở từng chiếc hộp ra, giới thiệu từng cái từng cái cho mình.