Khi Thi Liên Chu hỏi vấn đề này, vẻ mặt Khương Chi trở nên có chút vi diệu.
Một người của bốn mươi năm sau như cô, lại đàm luận cuộc sống với một người bốn mươi năm trước, cảm giác này khá buồn cười.
Nhưng mà, cô vẫn trả lời: “Rất tốt, gia đình nào cũng phấn đấu để trở lên khá giả, không phải lo cơm ăn áo mặc, mọi người cũng biết cách hưởng thụ cuộc sống hơn.”
Thi Liên Chu gật đầu, anh không hỏi thêm nữa.
“Tối nay mẹ anh có đến đây được không?” Khương Chi ăn sandwich xong, cô lại mở một hộp sữa đưa đến miệng Thi Liên Chu.
Thi Liên Chu cau mày nhìn ống hút bên cạnh miệng, anh cau mày khó chịu, mím môi nói: “Chỉ có trẻ con mới dùng cái này để uống sữa.”
Khóe miệng của Khương Chi giật giật, cô không khách sáo trợn mắt nhìn anh, tức giận nói: “Tiên sinh, bây giờ chúng ta đang ở trên xe, anh muốn em rót vào cốc cho anh uống à?”
Thi Liên Chu không nói gì, nhàn nhạt liếc nhìn cô.
Khương Chi hít sâu một hơi, cô lại mua thêm một chai nước khoáng nữa, vặn nắp chai ra rồi đưa đến bên miệng anh, lần này Thi Liên Chu không từ chối nữa.
Uống xong, Khương Chi vặn nắp chai, nhìn Thi Liên Chu với ánh mắt phức tạp, thấp giọng lẩm bẩm: “Đồ lắm chuyện.”
“Hả? Đồ lắm chuyện là gì?” Thi Liên Chu cau mày, giọng nói trầm thấp có chút khó hiểu.
Khương Chi ngơ ngác, cô đành cười nói: “Ha ha, chính là một người rất tinh tế.”
Thi Liên Chu nhìn cô một cái, cũng không đi sâu vào vấn đề này.
Anh nói: “Mẹ anh có tính cách mạnh mẽ cương quyết, có lẽ buổi tối sẽ đến đây luôn.”
Khương Chi gật đầu: “Vậy để tối nay em nấu cơm.”
Cô cũng không nhắc đến chuyện đến chợ rau, dù sao cô đã nói cho Thi Liên Chu biết cả rồi, có cửa hàng hệ thống mà không dùng cũng uổng phí, ngẫm nghĩ một lát, cô hỏi: “Anh muốn ăn gì?”
Thi Liên Chu không trả lời mà hỏi ngược lại: “Em thích ăn gì?”
“Em?” Khương Chi sửng sốt.
Cô trầm ngâm một lúc: “Hình như em cũng không đặc biệt thích ăn món gì, lúc trước em thường xuyên cùng bạn bè trèo đèo lội suối ra ngoài mạo hiểm, tụi em lúc nào cũng cận kề cái chết, ăn cũng chỉ ăn đại cho no bụng mà thôi, không có thích món nào cả.”
Đề cập đến chủ đề này, Thi Liên Chu đột nhiên nói: “Bạn bè?”
Anh biết rằng cô ngã xuống vách núi, c.h.ế.t rồi mới đến đây, nhưng anh vẫn chưa hỏi chuyện cuộc sống của cô ở đời trước, không biết cô đã kết hôn hay chưa.
Nghĩ đến đây, Thi Liên Chu nhìn cô.
Khương Chi cũng không phải kể ngốc, cô nhạy bén nhận ra sự lạnh lùng trong lời nói của anh, dễ dàng bắt kịp sóng não của anh.
Cô cười khúc khích, dang tay nói: “Đời trước em có rất nhiều bạn bè, nhưng em vẫn chưa hẹn hò hay kết hôn với ai cả, để anh được lời rồi đó.”
Nghe vậy, Thi Liên Chu mỉm cười, có một tia sáng nhỏ trong đôi mắt nheo lại.
Anh một tay cầm vô lăng, một tay kéo Khương Chi, anh nhìn thẳng vào con đường phía trước nhưng lại thẳng thắn nói: “Anh cũng chưa, chúng ta đều có lời.”
Khương Chi cười lớn, nếu lúc này Thi Liên Chu muốn nói dối thì anh sẽ bị lộ tẩy ngay.
Cô là người đã đọc tiểu thuyết, cho nên đương nhiên biết chuyện tình cảm của Thi Liên Chu.
Vì vậy, cô hơi nghi ngờ, có lẽ ông trời để cô đến đây không chỉ để cứu mấy đứa nhỏ mà còn để cô có được một tình yêu trong sáng sạch sẽ?
Thi Liên Chu không phải là loại người đạo đức giả, miệng đầy lòng nhân từ, lễ nghĩa và đạo đức, mà anh xấu ra mặt luôn.
Nhưng thật trùng hợp, loại xấu xa của anh lại hợp khẩu vị của cô, đây là một loại cảm giác có từ trường hợp nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-338.html.]
...
Khi hai người trở lại trấn Đại Danh thì đã là bốn giờ chiều.
Khi Thi Liên Chu xuống xe, anh xách túi lớn túi nhỏ, đều là những thứ Khương Chi mua trong cửa hàng hệ thống, đùi dê, sườn heo, gà mái già, tôm và vài món chính khác, cùng với các loại rau và món ăn kèm, rất thịnh soạn.
Thi Liên Chu không có phản ứng gì với việc Khương Chi mua những thứ này, anh cũng không lo những thứ này đột nhiên xuất hiện sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Khương Chi nhìn theo bóng lưng anh, cười nhẹ, cảm giác có người cùng chia sẻ gánh nặng thật tuyệt vời, cũng khiến người ta cảm thấy nghiện.
Vừa vào cửa, Khương Chi không nghỉ ngơi mà bắt đầu bắt tay vào nướng đùi dê.
Cô quyết định mua một chiếc đùi dê vì trong cốp xe việt dã của Thi Liên Chu có vỉ nướng và bếp lò, nghe nói Lê Minh đã chuẩn bị sẵn cho việc đi câu cá và nướng thịt ở hồ nước của thành phố Thanh, đáng tiếc vì chuyện ngoài ý trong đám cưới, cho nên bọn họ không kịp đi.
Còn không phải sao, có lợi cho cô rồi.
Cô rửa sạch đùi dê tươi ngon, chọc thủng từng lỗ, thêm gia vị rồi trộn đều.
So với kỹ năng nấu nướng, tay nghề nướng thịt của Khương Chi còn xuất sắc hơn, tất nhiên điều này cũng bắt nguồn từ kỹ năng được rèn luyện khi ở ngoài hoang dã trước đây.
Trong khoảng thời gian ướp thịt, Khương Chi cắt và chuẩn bị các loại rau khác.
Nướng đùi dê tốn rất nhiều thời gian và công sức, cho nên cô nhân lúc bà Thi chưa đến để nướng sẵn.
Bởi vì có mấy đứa nhỏ, Khương Chi làm món đùi dê nướng sốt mật ong, cô phết mật ong, ngồi trong sân lật qua lật lại không ngừng.
Không lâu sau, một mùi thơm chỉ có thể cảm nhận chứ không thể diễn tả bay ra từ trong sân, ngay cả cửa tiệm phía trước cũng thoang thoảng mùi thơm, khiến những người vào tiệm mua báo đều không nhịn được mà thò đầu nhìn về phía sân sau.
Lúc Phó Đông Thăng có chút đau đầu đi vào hậu viện, thì nhìn thấy Khương Chi đang ngồi dưới gốc cây hợp hoan nướng thịt.
Đùi dê có lớp da vàng óng, mỡ tứa ra và có mùi thơm ngào ngạt, Phó Đông Thăng đã quên mất mình đến đây để làm gì, ông ấy không kiềm chế được mà nuốt nước bọt, cho đến khi một ánh mắt nhàn nhạt ở bên cạnh quét qua.
DTV
Phó Đông Thăng lập tức mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cười khổ nói: “Bà chủ, mấy người khách đều đang hỏi tối nay chúng ta nấu món gì mà thơm như vậy.”
“Ồ, đùi dê nướng.” Khương Chi bình tĩnh nói, không hề có ý định chia phần cho ông ấy.
Khóe miệng Phó Đông Thăng giật giật, ông ấy không dám ở lại nữa, đáp lại một tiếng rồi rời đi.
Thi Liên Chu ngồi uống trà, nhàn nhã vui vẻ, thỉnh thoảng lại nhìn Khương Chi.
Khương Chi ngước mắt lên nhìn anh, cười nói: “Anh đói rồi à? Gần xong rồi.”
May mắn thay, Phó Đông Thăng đã rời đi từ sớm, nếu không khi nhìn thấy đãi ngộ khác biệt này thì ông ấy nhất định sẽ ôm n.g.ự.c thầm mắng một câu: Trọng sắc khinh cấp dưới.
Bà Thi còn chưa đến nhưng mấy đứa nhỏ đã về nhà rồi.
Trước khi vào nhà, bọn nhỏ đã ngửi thấy mùi thơm phưng phức của đùi dê nướng, cách một bức tường sân, Khương Chi nghe thấy giọng nói phấn khích của Tiểu Qua: “Là mẹ đang nấu ăn! Hôm nay mẹ lại nấu đồ ăn ngon rồi!”
Cậu bé vừa dứt lời, tiếng bước chân ồn ào lộn xộn vang lên, bọn nhỏ bước vào trong sân.
Bốn đứa nhỏ chạy đến, mặt đỏ bừng.
Tiểu Qua là người đầu tiên chạy đến bên cạnh Khương Chi, tò mò thò đầu nhìn: “Mẹ, đây là thịt gì vậy? Mùi thơm quá!”
Khương Chi cười khẽ một tiếng, quẹt ngang mũi Tiểu Qua: “Là đùi dê.”
Tiểu Ngự cũng ngồi xổm xuống, chảy nước miếng và nhìn chằm chằm đùi dê nướng, lần này cậu bé không ngang ngược, mà lại nói với giọng ôn tồn: “Mẹ, khi nào thịt nướng xong vậy? Con sắp đói c.h.ế.t rồi!”
“Đói rồi.” Tiểu Tông cũng ngồi xổm bên cạnh cậu bé, phụ họa một câu.
Tiểu Diệu là người bình tĩnh nhất, thay vì ngồi nhìn đùi dê nướng, cậu ngồi đối diện Thi Liên Chu, lấy sách giáo khoa trong cặp ra, cầm bút chì bắt đầu viết vẽ lên sách, hình ảnh học bá chăm chỉ siêng năng đã xuất hiện.