Đột nhiên, Khương Chi mỉm cười.
Nụ cười của cô không có chút tức giận nào, cô nhàn nhạt nói: “Ông chắc chắn rằng ông đến giúp tôi xây nhà, chứ không phải để trông chừng Giang Noãn Xuân?”
Ngay khi Khương Chi nói ra lời này, Vân Mông gần như không thể duy trì biểu cảm trên khuôn mặt của mình.
Ông ta hung tợn trừng mắt nhìn Khương Chi, trong những năm tháng trước đây, ông ta luôn đeo mặt nạ để sống, người có thể khiến ông ta thay đổi sắc mặt chỉ có cô em họ Giang Noãn Xuân.
Vân Mông cuối cùng cũng không cười nữa, ông ta thu sắc mặt lại, nói với giọng bình tĩnh: “Em đừng khiêu khích anh, cha mẹ anh sai anh đến giúp đỡ, dù sao thì em cũng thật sự là em họ của anh.”
Khóe môi Khương Chi giật giật: “Cảm ơn lòng tốt của ông, nhưng ông cần phải làm vậy đâu, tôi không dám sống trong căn nhà có liên quan đến ông.”
“Cô!” Vân Mông tức giận.
Ông ta hít một hơi thật sâu, cũng không biết ông ta đã tự tẩy não như thế nào, vậy mà lại không tức giận.
Khương Chi phớt lờ ông ta và gọi chủ thầu đến.
“Tôi giao việc kinh doanh này cho ông, đừng để mấy người như thế này gia nhập, nếu không, căn nhà này xảy ra chuyện gì thì mấy ông không thể gánh nổi trách nhiệm được đâu.” Giọng nói của cô lạnh lùng, sắc mặt cũng không dễ nhìn.
Chủ thầu nhìn Vân Mông một cái rồi vội vàng nói: “Tôi suy nghĩ không chu đáo, đồng chí đừng tức giận, nhất định đừng tức giận.”
Khi nói ra những lời này, trong lòng ông ấy cũng rất ấm ức.
Trong công trường xây dựng, có rất nhiều công nhân được tuyển dụng từ bên ngoài, cũng không cố định chỉ có mấy người này, người tên Vân Mông này rất có năng lực, ông ấy còn vui mừng vì Vân Mông không đòi quá nhiều tiền, không ngờ ông ta lại có mâu thuẫn với chủ nhà, người đàn ông này thật sự có quá nhiều tâm tư rồi!
Trong lúc nhất thời, chủ thầu nhìn Vân Mông với ánh mắt có chút khiển trách.
Bọn họ phải dựa vào công trình này để kiếm sống trong mấy tháng tới, nếu bị Vân Mông phá ngang thì ông ấy sẽ tức c.h.ế.t mất!
Vân Mông khó chịu trước ánh mắt của chủ thầu, ông ta cau mày, cởi mũ đặt xuống đất rồi quay người bỏ đi.
Ông ta vốn đã biết Khương Chi là đồ vong ơn bội nghĩa, nếu đối phương không cần thì ông ta cũng không cần phải ở đây làm kẻ xấu.
Khương Chi không hề giữ Vân Mông lại, cũng không thèm nhìn bóng lưng đang dần đi xa của ông ta, người tên Vân Mông này bị tình cảm trói buộc, luôn làm một số chuyện đánh mất lý trí, cho dù ông ta có tài năng đến đâu thì cô cũng không thể để ông ta can thiệt vào chuyện xây nhà.
Trái tim cô vẫn chưa rộng lượng đến thế.
Khương Chi nói thêm mấy câu với chủ thầu rồi dẫn Thi Liên Chu đi dạo quanh đất nền nhà.
“Ở đây, em sẽ làm một giàn nho, hai chúng ta có thể uống trà. Ở kia, em sẽ trồng thêm vài cây hoa quế, còn có chỗ kia nữa, chỗ đó em sẽ làm xích đu cho bọn nhỏ chơi đùa. Thế nào?” Khương Chi khoác tay Thi Liên Chu, cô vui vẻ chỉ vào những khoảng trống và giới thiệu với anh.
Thi Liên Chu nghe thấy cô kể với anh từng chuyện một, một tia vui mừng hiện lên trong đôi mắt phượng hẹp dài.
DTV
Anh nhìn lại địa hình một cách nghiêm túc, rồi “ừm” một tiếng.
Sau khi xem xét đất nền nhà, Khương Chi lại dẫn anh đến núi Chi Tử.
Sau một thời gian dài sống ở thành phố, mỗi lần vào núi, Khương Chi đều cảm thấy thư thái và vui vẻ, bóng râm che phủ bầu trời, không khí trong lành, vậy mà nấm bụng dê còn mọc dưới rừng cây lá rộng, điều này khiến Khương Chi rất ngạc nhiên.
Nấm bụng dê là một loại nấm ăn được rất ngon, màu nâu nhạt, cuống màu trắng, có thể dùng làm thuốc, vị ngon tươi mới.
Quan trọng nhất, cô nhớ rằng nấm bụng dê rất đắt tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-337.html.]
“Đây là ngọn núi em đã thầu đó à?” Thi Liên Chu nhìn về phía Khương Chí, cô đang hái nấm dưới gốc cây thì thấp giọng hỏi.
Khương Chi gật đầu, đứng dậy giơ nấm bụng dê đến trước mặt Thi Liên Chu, mày cong cong: “Anh xem này!”
Nụ cười trên mặt cô cũng lan sang Thi Liên Chu, đôi môi mỏng cũng nhếch lên, anh nở một nụ cười nhàn nhạt.
“Anh đoán xem thứ này đáng giá bao nhiêu.” Khương Chí giơ cây nấm bụng dê trong tay lên, đôi mắt gần như hình thành biểu tượng “¥”.
[Ký chủ có muốn bán nấm bụng dê dại không? ‘
“Muốn.”
[Ding - Kiểm tra được 200g nấm bụng dê dại, giá 450 đồng mỗi cân, mời ký chủ “bán hàng loạt”]
Khương Chi nhấn nút “bán hàng loạt”, mấy cây nấm bụng dê trong tay cô biến mất.
Thi Liên Chu hơi nhướng mày, nhìn cảnh tượng vượt quá lẽ thường này, cho dù anh đã biết năng lực của cô, nhưng khi nhìn thấy thì vẫn không nhịn được mà mím môi.
[Bán thành công, chúc mừng ký chủ nhận được một trăm tám mươi đồng]
Thông thường, giá nấm được tính dựa trên nấm khô, nhưng cửa hàng hệ thống rất giàu có nên cô cũng không cần phải nhọc lòng đi phơi khô nấm, nấm ướt nặng hơn nấm khô rất nhiều, nhưng rõ ràng, cô đã chiếm được lợi ích lớn.
Ý cười tràn đầy trong đôi mắt của Khương Chi, cô nắm lấy Thi Liên Chu tay, trịnh trọng nói: “Em đã biết làm thế nào để nhanh chóng trở nên giàu có rồi, anh yên tâm, sau này em sẽ nuôi anh thật tốt, nuôi anh đến mặt béo tròn luôn.”
Lúc này, cô đổi chủ đề, chớp mắt: “Nhưng trước đó, anh có thể cho em mượn vài người được không?”
Lần trước đến trấn Đại Danh, cô phát hiện việc làm ăn sau lưng của Thi Liên Chu không hề đơn giản, việc anh có thể điều động nhân lực đến chặn xe bất cứ lúc nào ở những nơi khác đủ để nói rõ thực lực và nguồn vốn của anh rồi.
Bây giờ Thi Liên Chu là người của cô, đương nhiên cô sẽ không khách sáo.
Thi Liên Chu liếc cô một cái, lật tay ôm lấy cô: “Cho em mượn người đi hái nấm à?”
Khương Chi hơi ngạc nhiên, cô lập tức hắng giọng: “Đương nhiên không chỉ như vậy, trên núi có nhiều sản vật, đều phải làm phiền bọn họ giúp em hái, yên tâm, em sẽ trả lương! Ngoài ra, em còn cần bọn họ giúp em trồng cây con nữa.”
Đôi mắt hẹp dài của Thi Liên Chu híp lại, anh trầm ngâm một lát rồi nói: “Không cần trả lương.”
Đuôi mắt Khương Chi cong lên, ý cười trong mắt càng đậm: “Vậy cũng được, em đền bản thân cho anh, Ngũ gia, việc làm ăn này không lỗ đâu.”
Nghe cô nịnh nọt gọi mình là “Ngũ gia”, Thi Liên Chu cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nỗi phiền muộn vì siêu năng lực của cô vốn đang đè nặng trong lồng n.g.ự.c anh cũng tiêu tan rồi.
Hai người ở trên núi mấy tiếng đồng hồ, Thi Liên Chu, người vốn luôn hưởng thụ cuộc sống lại bị dáng vẻ Khương Chi hái nấm mê hoặc, cho nên anh cũng cúi xuống hái nấm cùng cô, bận rộn một lúc lâu, trong trung tâm hệ thống lại có thêm mấy ngàn đồng.
“Được rồi, chúng ta trở về đi.” Khương Chi giơ tay áo lên lau vết bẩn trên chóp mũi Thi Liên Chu.
Hai người xuống núi, rửa tay bên bờ sông rồi chậm rãi đi về, lên xe rời đi.
“Anh đói rồi đúng không? Ăn nhiều chút nhé.” Khương Chi mua bốn cái bánh mì kẹp và hai hộp sữa từ trung tâm hệ thống, thỉnh thoảng lại đưa đến bên miệng Thi Liên Chu, anh cũng không kén chọn, hai người cứ vậy mà giải quyết bữa trưa trên xe.
Nói chính xác hơn thì đã là thời gian trà chiều rồi.
“Thật tiện lợi, sẽ không c.h.ế.t đói.” Thi Liên Chu ăn sandwich nóng hổi và càng hiểu rõ năng lực của Khương Chi hơn, anh bình tĩnh nói: “Cuộc sống ở thời đại của em rất tốt à?”
Tất nhiên anh biết cuộc sống ở nông thôn những năm tám mươi như thế nào, đừng nói nông thôn, người trong thành phố cũng không thể nào được ăn thịt mỗi ngày.