Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 534




“Cái gì? Con nhỏ không biết xấu hổ này!” Bạch Hương Chi cũng giận dữ mắng mỏ một tiếng, dứt lời bà ta đã quay người đuổi theo.

DTV

Bây giờ bà ta đã hoàn toàn hiểu rõ Khương Chi Tử đã không còn là Khương Chi Tử trước đây nữa rồi, lòng dạ cô vừa cứng lại vừa tàn nhẫn, xử lý bất cứ chuyện gì cũng không giữ lại chút thể diện nào cho người khác, tuy Khương Quế Hoa kia không đáng lên mặt bàn nhưng dầu gì thì đó cũng là con gái bà ta sinh ra.

“Chờ đã mẹ!” Khương Đinh Hương kéo Bạch Hương Chi lại.

Cô ta ngẫm nghĩ rồi nói nhỏ vào tai Bạch Hương Chi: “Mẹ, chúng ta sắp đến thành phố Thanh rồi, trở về nhà ông bà ngoại cũng không thể đến bằng tay không, huống hồ phí đi đường cũng không ít. Bây giờ chị sáu đã phát tài rồi, chị ta chỉ cần tùy tiện búng ra một ít nhỏ như đầu ngón tay cũng đủ cho chúng ta dùng, hay là mẹ đến đó mở miệng nói một tiếng với chị ta, trước đây mẹ còn từng cung cấp lương thực cho chị ta nên chị ta vẫn còn cảm tình với mẹ.”

Nghe vậy, sắc mặt Bạch Hương Chi đã thay đổi liên tục, sau cùng, bà ta và Khương Đinh Hương nhìn nhau, không nói gì nữa mà lập tức đi theo Khương Quế Hoa.

Khương Đinh Hương nhìn theo bóng lưng nôn nóng của Bạch Hương Chi, trên mặt cô ta đột nhiên nở nụ cười u ám.

Mà ở một góc khuất phía sau ngôi nhà, Giang Noãn Xuân đang bịt miệng mình trốn sau đống cỏ khô, trên gương mặt thanh tú của cô ta lộ cảm xúc bất thường, một hồi lâu sau đó cô ta mới rón rén rời đi mà không để Khương Đinh Hương chú ý đến.

Khương Chi cũng không giải thích thêm về chuyện nhà cửa mà Thi Liên Chu cũng không truy hỏi thêm.

Hai người chỉ ngồi một lát thì Khương Đức Hải đã vác cái cuốc về đến nơi, trên đôi giày cao su của ông ấy toàn là bùn, trong miệng ngậm tẩu thuốc. Khi ông ấy vào nhà nhìn thấy Thi Liên Chu cũng không tỏ ra bất ngờ, vì trên đường trở về Khương Đức Hải đã nghe con trai Khương Trường Hưng của mình để qua.

Những quý nhân có tiền thế này có khoảng cách rất xa với những người nông thôn như bọn họ, cho dù muốn nịnh bợ người ta cũng vô ích, không bằng cứ đối xử như bình thường thì hơn.

Khương Đức Hải rửa tay chân sạch sẽ rồi mới quay về phòng mình lấy một xấp văn kiện thầu núi hoang, ông ấy đưa đến tay Khương Chi: “Đây là hợp đồng cho thầu mà trên trấn đã phê duyệt, cháu ký tên vào đây, sau này ngọn núi Chi Tử ở sau thôn chúng ta sẽ tùy cháu sử dụng.”

Khương Chi chưa từng nghi ngờ năng lực làm việc của Khương Đức Hải, cô mở hợp đồng ra đọc cẩn thận từ đầu đến cuối, sau khi đã xác định không có vấn đề gì nữa mới lấy sáu ngàn đồng từ trong túi ra đặt lên bàn, đẩy về phía Khương Đức Hải.

Điền Hoán Mai nhìn mấy chồng tiền rất dày đặt lên bàn thì hai mắt đã sáng rực.

Bà ấy sống đến từng này tuổi rồi nhưng đây là lần đầu tiên bà ấy nhìn thấy số tiền lớn như vậy. Lần trước bà ấy được tận mắt nhìn thấy số tiền lớn cũng là khi Khương Chi mua đất xây nhà.

“Chú thím đếm lại đi ạ! Nếu không có vấn đề gì nữa thì cháu sẽ ký tên.” Ngón tay trắng muốt của Khương Chi gõ lên mặt bàn, nói.

Khương Đức Hải khẽ gật đầu, ông ấy buông tẩu thuốc xuống, tự tay mình đến lại hai lần.

Trên mặt ông ấy lộ ý cười, nói: “Cháu gái, không có vấn đề gì nữa rồi, cháu ký tên đi!”

Khương Chi cũng cười, một hợp đồng chia làm hai bản, trong vòng ba mươi năm tiếp theo, Khương Chi có quyền khai thác và sử dụng ngọn núi Chi Tử này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-334.html.]

Cô nói: “Sau khi thầu được ngón núi này rồi, cháu vẫn có việc muốn làm phiền chú và thím.”

“Cháu cứ nói đi, chỉ cần thím có thể làm thì chắc chắn sẽ không từ chối!” Giọng nói của Điền Hoán Mai rất vang dội, bà ấy vừa nói vừa vỗ n.g.ự.c mình, hai mắt nhìn thẳng về phía Khương Chi. Điền Hoán Mai càng nhìn Khương Chi càng thấy yêu thích không thôi, ánh mắt bà ấy nhìn Khương Chi không khác gì đang nhìn thần tài, trong thoáng chốc bà ấy cũng thấy hối hận vì sao trước đây tầm mắt của bà ấy lại kém cỏi như thế, thế mà không chọn Khương Chi làm con dâu mình.

“Là thế này, vì cháu không có thời gian ở trong thôn thường xuyên nên cháu hy vọng thím có thể thay cháu tập hợp nhân công dựng hàng rào bao quanh ngọn núi lại, vì diện tích ngọn núi không nhỏ, có thể còn có mãnh thú nên công việc sẽ tương đối nguy hiểm, vì vậy chỉ cần người ta chịu làm thì cháu trả một ngày một đồng tiền lương.”

“Tất nhiên vì muốn một đồng tiền lương này xứng đáng với một ngày làm việc nên cháu rất cần thím hỗ trợ quan sát giúp cháu.”

Khương Chi trầm ngâm một lúc, sau đó mới ung dung nói.

Cô đã có ý muốn khai thác núi Chi Tử này để che chắn cho con đường làm giàu trong hệ thống, Khương Chi không muốn để người bên ngoài biết được tình trạng hao hụt tài nguyên cụ thể trên núi, huống hồ cô cũng không phải người coi tiền như rác, cô đã tốn tiền thầu ngọn núi này thì không thể để người ngoài chiếm lợi.

Sáu ngàn đồng kia, ngoại trừ một phần nộp lên thị trấn thì từng nhà của thôn Khương Gia cũng được nhận một số tiền không ít.

Nếu họ đã đồng ý cho cô thầu ngọn núi, chẳng khác nào họ đã đưa ra quyết định bán núi đi trong mấy chục năm.

Sau này, tất cả tài nguyên trên ngọn núi sẽ là tài sản riêng của Khương Chi, tất nhiên không thể để người khác tùy ý lên núi săn bắt hay hái lượm được.

Khương Chi thấy Điền Hoán Mai không nói lời nào, cô bổ sung thêm: “Mà cháu cũng không để thím giúp cháu không công, cháu sẽ trả thím một đồng tiền cho một ngày giám sát, chỉ hy vọng thím hết lòng chú ý, có thể giúp cháu vây hàng rào quanh núi càng sớm càng tốt, được không ạ?”

Nghe nói đến đây, trong nháy mắt Điền Hoán Mai đã lập tức nở nụ cười chỉ thấy răng mà không thấy mắt, bà ấy vội nói: “Được! Được! Làm sao lại không được? Đây chính là một công việc tốt. Cháu gái yên tâm, chắc chắn thím sẽ giám sát ổn thỏa, bảo đảm để họ vừa nhanh chóng vừa hoàn thành tốt công việc này!”

Giám sát, vừa nghe thấy công việc thế này đã bớt lo, mỗi ngày còn được nhận tiền lương, đây chẳng phải chiếc bánh từ trên trời rơi xuống sao?

Khương Chi gật đầu, cô nhìn đồng hồ, nói: “Thời gian không còn sớm nữa rồi, cháu muốn đi nhìn nhà cháu bên kia một lúc.”

“Được! Cháu đi đi!” Khương Đức Hải khẽ gật đầu, sau đó ông ấy và Điền Hoán Mai đã tiễn Khương Chi và Thi Liên Chu ra ngoài.

Hai người họ không lái xe, chỉ nắm tay nhau đi bộ về phía ngôi nhà đang được xây dựng bên kia.

Nhưng họ vừa mới đi được mấy bước thì Khương Quế Hoa đã lập tức chạy đến bên này, mà nhìn tư thế kia của cô ta thật sự giống như đang đi tìm kẻ thù của mình.

Đôi mắt hẹp dài, lạnh lùng của Thi Liên Chu liếc nhìn cô ta, môi mỏng mím chặt, trên mặt cũng tỏa ra khí lạnh.

Khương Quế Hoa sợ hãi mà dừng chân nhưng sau đó ánh mắt cô ta sáng lên, lại nhìn về phía Khương Chi: “Em sáu, mấy ngày nay em cũng không trở về thăm nhà rồi, từ khi Giang Noãn Xuân kia về nhà, cuộc sống trong nhà không thể nào vui vẻ nổi, cô ta hoàn toàn không bằng em”.