Thôn Khương Gia.
Chiếc xe jeep cao lớn lái vào thôn lập tức thu hút sự chú ý của mọi người dân trong thôn.
Ở nơi này của họ cũng chỉ có mấy chiếc xe đạp, xe ba bánh chạy vào đây đã là hiếm hoi lắm rồi, còn loại xe jeep thế này, cho dù ở thị trấn cũng đã rất hiếm, huống hồ là vùng thôn quê của bọn họ. Lần trước người dân trong thôn được nhìn thấy chiếc xe jeep thế này cũng là khi người nhà có tiền của cô dâu nuôi từ nhỏ nhà Khương Nhị Điển đến đây và rước cô bé đó đi.
Lúc Khương Chi bước từ trên xe xuống, tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, trong thoáng chốc, không ai kịp phản ứng mà lên tiếng chào hỏi.
DTV
Tất nhiên Khương Chi của bây giờ đã có sự thay đổi rất lớn so với từ hồi mấy tháng trước, mắt hạnh của cô rất bình tĩnh, da trắng như tuyết, môi đỏ, quần bò, áo len trắng, còn bước xuống từ một chiếc xe jeep, hoàn toàn không khác gì một người phụ nữ nhà giàu ăn lương thực quốc gia sống trong thành phố cả.
Người này có còn là Khương Chi Tử tiếng tăm nát bét, chuyên ăn trộm trong thôn của bọn họ không?
Tuy người dân trong thôn cũng biết Khương Chi đã kiếm được tiền, cuộc sống của cô đã dễ chịu hơn rất nhiều nhưng họ vẫn không ngờ cô lại có sự thay đổi lớn như vậy.
Lúc này Khương Quế Phân ngồi ở đầu thôn, đang bận cắn hạt dưa với nhóm mấy bà thím trong thôn và hàn huyên chuyện trong nhà. Bà ta vừa nhìn thấy Khương Chi bước xuống từ trên xe thì không khỏi phun sạch vỏ hạt dưa trong miệng mình ra, con ngươi đảo tròn một vòng, vội vàng chạy về phía chiếc xe.
Nhưng khi bà ta vừa chạy đến nơi thì Thi Liên Chu cũng vừa bước xuống.
Dáng người anh cao ráo, mắt phượng hẹp dài nhẹ nhàng đảo qua Khương Quế Phân, trong thoáng chốc đã khiến bà ta không dám bước thêm một bước nào nữa.
Khương Chi cũng không có lòng dạ ôn lại tình cảm xưa với người dân trong thôn, cô nắm tay Thi Liên Chu đi đến nhà Khương Đức Hải.
Hai người họ vừa rời đi, người dân trong thôn lập tức chen nhau mà lên, họ vây quanh, chỉ trỏ vào chiếc xe, trên mặt khó nén nổi vẻ hâm mộ, những lời bàn tán về Khương Chi cũng chuyển từ những lời coi thường như trước đây trở thành muôn vạn lời khen ngợi.
“Cô gái Chi Tử này quả nhiên là một người có phúc. Nhìn mà xem cuộc sống của người ta bây giờ tốt biết bao, người thì xinh đẹp, vừa có tiền vừa có đàn ông, tôi thấy người ta đã bay lên đầu cành làm một phu nhân nhà giàu rồi.”
“Ai nói không phải? Nhưng sao người đàn ông kia lại quen mắt thế nhỉ?
“Bà quên rồi sao? Khương Xuân ấy, chính là đứa nhỏ ở trong nhà của Khương Nhị Điển, chẳng phải là do người đàn ông này đón cô bé đó đi hay sao? Khương Chi Tử này đúng là rất mưu trí, trong thôn có biết bao cô gái nhưng chỉ có một mình cô ấy trèo được lên người có tiền.”
“Phi! Cô ta chỉ là một chiếc giày rách, chỉ là thứ mua vui cho người có tiền mà thôi, còn người ta có cưới cô ta hay không thì cũng chưa biết được.”
“…”
Một đám người bàn tán về Khương Chi, mà tâm trạng của nhóm người này đều rất phức tạp, hiển nhiên khi nhìn thấy đối tượng mà bọn họ từng khinh thường nhưng bây giờ đã nhảy lên cao, trở thành đối tượng mà họ hâm mộ, cảm giác này thật sự khiến họ không thể chấp nhận được.
Cảm giác này giống như người ta vẫn cho rằng nó chỉ là một chiếc bình sành vỡ, bị vứt bỏ ở ven đường nhưng đột nhiên chiếc bình kia lại biến thành một chiếc bình sứ quý giá.
Khương Quế Hoa đứng cách đó không xa, trong tay cô ta xách một cái giỏ đồ ăn, trong giỏ là một mớ rau dại.
Ánh mắt của cô ta nhìn chằm chằm vào chiếc xe hơi được đám đông vây xem, cô ta lại cúi đầu nhìn quần áo dính đầy bụi đất trên người mình, ánh mắt cô ta vốn dĩ đã đầy ghen ghét thì bây giờ lại càng hận thù, cô ta cắn chặt răng, chạy nhanh về nhà mình.
…
Lúc Khương Chi và Thi Liên Chu bước vào nhà Khương Đức Hải thì Điền Hoán Mai đang bận rộn xử lý đất trồng rau ở sau vườn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-332.html.]
Vừa nhìn thấy Khương Chi, Điền Hoán Mai vui mừng đứng lên, lau hai tay lên người mình: “Về rồi sao?”
Ánh mắt của bà ấy tự động chuyển đến Thi Liên Chu đứng cạnh Khương Chi, vừa nhìn thấy gương mặt của anh làm bà ấy giật mình, cả người căng thẳng đến mức phải đứng thẳng, giống như đang bị kiểm tra, vì quá cẩn thận mà giọng nói cũng lắp bắp: “Đây… Vị này…”
Khương Chi cười khẽ: “Thím không cần căng thẳng! Anh ấy là người yêu của cháu, Thi Liên Chu. Đúng rồi, chú Đức Hải đâu rồi ạ?”
Nghe thấy hai chữ “người yêu”, môi mỏng của Thi Liên Chu cũng nhẹ nhàng cong lên, trong chớp mắt, sắc mặt của anh đã không còn lạnh lùng như trước đó nữa.
Điền Hoán Mai chấn động, đến khi kịp phản ứng lại thì bà ấy mới chậm chạp gật đầu với Thi Liên Chu, hai tay lúng túng xoa vào nhau, nói: “Ông ấy xuống ruộng rồi. Cháu chờ nhé! Thím bảo Trường Hưng đi gọi ông ấy về. Nào, vào trong nhà ngồi trước đi, thím rót trà cho các cháu.”
Điền Hoán Mai nhiệt tình mời, còn vội vàng gọi Khương Trường Hưng chạy đi kêu Khương Đức Hải trở về.
Khương Trường Hưng nhìn Thi Liên Chu, anh ấy vừa thổn thức lại vừa cảm thán. Không ngờ Khương Chi từng là cô gái có thanh danh xấu, chưa kết hôn đã sinh đứa nhỏ nhưng bây giờ còn có thể tìm được một người đàn ông tốt như vậy, người đàn ông trước mắt anh ấy có làn da trắng mịn, nhìn thế nào cũng không phải người xuất thân từ một gia đình nông dân hàng ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời.
Lẽ nào Khương Chi thật sự có số làm vợ quan?
“Còn nhìn cái gì nữa? Không mau chạy đi kêu cha con về đây!” Điền Hoán Mai nhìn thấy con trai mình ngây ngốc một chỗ thì không khỏi tức giận thúc giục anh ấy thêm một câu.
Khương Trường Hưng giật mình, anh ấy vội vàng chạy ra ngoài.
Điền Hoán Mai lúng túng ngồi một bên, ánh mắt bà ấy nhìn về phía Khương Chi và Thi Liên Chu, bà ấy cẩn thận đến ngồi cạnh Khương Chi, thấp giọng nói: “Cháu gái à, các cháu đã lĩnh chứng kết hôn chưa? Cậu ấy có phải người đã đón Khương Xuân đi không?”
Điền Hoán Mai càng nhìn càng thấy người đàn ông này quen mắt, bây giờ mới nhớ ra đây chẳng phải người có tiền khi đó sao?
Khương Chi cười như không cười nhìn Thi Liên Chu mà không trả lời.
Điền Hoán Mai cũng không để ý Khương Chi không trả lời mình, chỉ là ánh mắt bà ấy nhìn Khương Chi vừa sợ hãi vừa thán phục. Bà ấy đã biết trước cô gái này không tầm thường nhưng không ngờ nhanh như vậy đã ứng nghiệm rồi, cũng không cần chính mình cố gắng nữa, cô sắp được gả cho người có tiền rồi.
“Mỗi ngày thím đều chạy đến ngôi nhà bên kia xem thử, công nhân ở bên đó đều không lười biếng, họ làm việc rất cẩn thận!” Điền Hoán Mai thay đổi đề tài.
Khương Chi cũng ngạc nhiên, cô mỉm cười nói một tiếng cảm ơn.
“Nhà?” Mí mắt Thi Liên Chu khẽ nâng lên, anh nhìn Khương Chi.
Điền Hoán Mai sững sờ, trong vô thức bà ấy đã hỏi ngược lại một câu: “Cậu không biết sao?”
Bà ấy nhìn Thi Liên Chu, rồi nhìn Khương Chi, sau đó cười khan hai tiếng, nói: “À, thím đi xem thử sao chú Đức Hải của cháu còn chưa trở về nhé.”
Ra khỏi phòng, Điền Hoán Mai mới thở phào một hơi, vỗ nhẹ vào n.g.ự.c mình, bà ấy quay đầu nhìn vào trong phòng, đồng thời lẩm bẩm: “Khương Chi này mua nhà nhưng không dựa vào đàn ông sao? Bản thân cô ấy làm thế nào có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?”
Một bên khác, Khương Quế Hoa đã vội vàng chạy về nhà mình, cô ta ném mạnh cái giỏ vào trong sân, quay sang lấy nước từ cái giếng bên cạnh, rửa mặt sạch sẽ, chải lại mái tóc cho gọn gàng, bóng loáng.
Cô ta đứng lên, lúc chuẩn bị quay về phòng mình thay quần áo thì đã thấy Khương Đinh Hương đứng ở cửa ra vào, ánh mắt Khương Đinh Hương lạnh lùng nhìn cô ta.
Khương Quế Hoa nhíu mày, lại lạnh lùng hừ một tiếng mà không muốn phản ứng với cô ta.