Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 531




Cô thật sự không có cách nào để ăn ngay nói thật nên chỉ có thể đổi sang cách khác.

Đúng là cô đã trải qua một số chuyện mập mờ kia ở trong mơ, điều này không gây trở ngại cho cô lấy nó làm cơ sở, dù sao thì hai người bọn họ cũng đã trải qua một số tìm hiểu nghiên cứu sâu sắc từ trong ra ngoài, cũng không có gì đáng xấu hổ.

Thi Liên Chu khẽ cười một tiếng, giọng nói giống như mang ý nghĩa sâu xa: “Đúng không?”

Anh cũng không nói bản thân mình đã tin tưởng vào lời nói của cô chưa nhưng xem ra anh đã tin vào lý do thoái thác này của cô.

“Lần đầu tiên nhìn thấy anh, em sợ anh. Vì sao?” Giọng nói của Thi Liên Chu rất trầm, sắc bén mà chậm rãi, đôi mắt hẹp dài như có điều suy nghĩ. Đây chính là điều mà anh nghĩ hoài vẫn không hiểu ra.

Khương Chi nghẹn họng. Ngay sau đó cô hùng hồn nói: “Trước đó em cho rằng anh là người c.h.ế.t rồi nên đột nhiên nhìn thấy anh như vậy, tất nhiên phải hoảng sợ chứ sao?”

Trong sách, lúc Khương Chi Tử nhìn thấy Thi Liên Chu, cô ta cũng suýt nữa đã xem anh là người chết, vì vậy lời này của cô cũng không tính là nói dối.

Thi Liên Chu lườm cô nhưng không hỏi tiếp nữa.

Lúc anh muốn mở miệng thì Khương Chi đã vươn tay lên che kín môi mỏng của anh: “Em biết anh muốn hỏi em cái gì, em nói em là tiên nữ thì anh có tin không?”

Biểu cảm trên mặt của Thi Liên Chu cười mà như không cười.

Khương Chi lườm anh, chợt cô giơ tay lên, đột nhiên đầu ngón tay của cô xuất hiện thêm một hộp t.h.u.ố.c lá mới tinh.

Vẻ mặt đang cười như không cười của Thi Liên Chu lập tức chuyển thành lạnh lùng, bình tĩnh. Anh nhìn thấy trong tay Khương Chi đột nhiên xuất hiện hộp t.h.u.ố.c lá nhưng không thốt lên một tiếng, cũng không giật mình và không có bất kỳ động tác gì, giống như đang nhìn một trò ảo thuật tầm thường nào đó.

Rất lâu sau đó, anh mới bình tĩnh lên tiếng: “Thuốc lá được cung cấp đặc biệt?”

Khương Chi nhìn chằm chằm vào Thi Liên Chu một hồi lâu, thấy anh thật sự không có chút ngạc nhiên nào thì khóe miệng cô không khỏi co rút, Khương Chi không còn lời nào để nói. Nếu cô làm điều này trước mặt người khác, không biết đã khiến người ta có phản ứng lớn thế nào, còn bây giờ trước mặt Thi Liên Chu, Khương Chi không hề cảm nhận chút cảm giác thành tựu nào cả.

Nhưng cũng vì anh là Thi Liên Chu nên cô mới không cần kiêng kỵ mà thể hiện chút bản lĩnh của bàn tay vàng.

Nói thật thì thương thành của hệ thống chỉ là một sự trợ giúp, cô cũng không quá để trong lòng, mà phần lớn đồ vật trong thương thành lại không thích hợp để lấy ra ngoài này, thế nhưng nếu có Thi Liên Chu hỗ trợ, sau này việc cô mua đồ trong thương thành sẽ càng dễ dàng hơn.

Khương Chi ngẫm nghĩ, sau đó cô lại dùng một lý do hợp lý nhất: “Anh có thể hiểu thế này, vì em đột nhiên xuất hiện ở nơi này, có một năng lực không thể giải thích được cũng xuất hiện và có thể mang đồ vật ở đời trước của em đến đây.”

Thi Liên Chu im lặng một lúc, anh nhận lấy gói thuốc trong tay cô, nhìn nó, rồi thản nhiên nói: “Cho nên tất cả những thứ như cây dù, thuốc khử trùng, thuốc hạ sốt đều do em mang đến?”

Khương Chi im lặng, thổn thức nhìn Thi Liên Chu.

Quả nhiên anh đều biết.

Lần trước vì chuyện cấp bách, cô không còn cách nào nên chỉ có thể lần lượt lộ ra sơ hở trước mặt Thi Liên Chu, sau đó anh không nhắc lại khiến cô thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng đáng tiếc, người ở trước mặt cô quá thông minh, có rất nhiều chuyện mà cô không thể che giấu được.

Khương Chi khẽ gật đầu, thừa nhận rất dứt khoát.

Mắt hẹp của Thi Liên Chu híp lại, đáy lòng chợt lóe lên ý nghĩ hung ác.

Đêm nay, Khương Chi đã nói ra tất cả, không có gì khiến anh xem trọng và không vui bằng điều này.

Anh không sợ gì cả nhưng lại sợ sức mạnh siêu nhiên này sẽ mang cô đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-331.html.]

Năng lực siêu nhiên này là thứ quá nguy hiểm mà anh không thể nào hiểu được, anh thật sự cảm thấy bất lực.

Nghĩ như vậy, Thi Liên Chu vứt gói t.h.u.ố.c lá trong tay mình đi, đôi mắt âm u, nặng nề, gương mặt lạnh lùng của người đàn ông như bị kéo căng ra, có thể thấy được anh không vui.

Khương Chi nhíu mày: “Làm sao vậy?”

Thi Liên Chu ôm eo Khương Chi, ôm chặt cô vào lòng mình, giọng nói của anh trầm thấp, giống như đang buồn bực: “Em sẽ rời đi một cách đột ngột sao?”

Lời anh nói có cảm giác rất khó khăn và sự bất an mà khó phát hiện ra.

Bất an sao?

Tâm trạng đó xảy ra với Thi Liên Chu khiến trái tim Khương Chi mềm nhũn.

Cô cũng vươn tay ôm chặt vòng eo săn chắc của Thi Liên Chu, mi dài khẽ chớp, giọng nói êm dịu: “Sẽ không đâu, em sẽ không rời đi.”

Tuy cô cũng không chắc chắn mình có rời đi hay không nhưng dưới tình huống thế này, nếu thật sự cho cô một cơ hội để quay về đời trước thì cô sẽ từ chối, cô không muốn xa Tiểu Ngự, Tiểu Tông, Tiểu Diệu và Tiểu Qua, mà cũng không muốn rời xa Thi Liên Chu.

Thi Liên Chu nhìn cô, anh không nói gì, chỉ đưa tay vuốt ve gương mặt cô, rồi cúi đầu hôn lên trán cô.

Giọng nói của anh vẫn thản nhiên nhưng trong đôi mắt hẹp dài lộ vẻ nghiêm túc: “Anh sẽ luôn yêu em.”

Giọng nói không có cảm giác rung động nhưng lại mang sự lãng mạn và cố chấp thuộc riêng về Thi Liên Chu, lời nói như thế thốt ra từ miệng anh cũng không phải để dỗ ngon dỗ ngọt, mà là một lời hứa hẹn cực kỳ chân thành.

DTV

Khương Chi sửng sốt, hô hấp của cô chợt chậm một nhịp, một cảm giác không thể giải thích được lan từ đáy lòng ra khắp cơ thể cô,

Có lẽ loại cảm giác này chính là hạnh phúc!

Sáng sớm hôm sau, dì Lý đã đưa bốn đứa bé đến nhà trẻ.

Lúc Khương Chi thức dậy thì dì Lý đã trở về rồi, cả đồ ăn sáng cũng đã được chuẩn bị xong.

Bữa sáng là cháo hoa mềm dẻo, rau trộn và một nồi bánh bao hấp, bữa sáng rất đủ dinh dưỡng, ngoài ra còn có một ly cà phê đen với mùi thơm đậm đà, đây là bữa sáng tiêu chuẩn của Thi Liên Chu.

Khương Chi ăn sáng, nhìn dì Lý bận rộn đi lại mà không khỏi cảm thán người có tiền đúng là biết hưởng thụ.

Mặc dù ở đời trước cô cũng là người có tiền nhưng vì thường xuyên ở bên ngoài, hiếm có khi ở trong nhà nên chưa từng thuê bảo mẫu, nhiều lắm cũng chỉ gọi nhân viên làm việc theo giờ về nhà quét dọn vệ sinh, cô thật sự chưa từng hưởng thụ cuộc sống vừa thức dậy đã được bảo mẫu chuẩn bị bữa sáng nóng hôi hổi thế này, thế nhưng không ngờ đến thập niên 80 lại được hưởng thụ cuộc sống về hưu trước thời hạn.

Có lẽ vì tối hôm qua hai người vừa tiến hành thêm một lần nghiên cứu, thăm dò “sâu sắc” nên chỉ trong thời gian ăn sáng ngắn ngủi này mà ánh mắt của hai người họ đã va vào nhau vô số lần, hai người cứ dán vào nhau như thế khiến khóe miệng dì Lý không khỏi co rút, bà ấy lén nhìn Thi Liên Chu mấy lần.

Người này có còn là ngũ gia lạnh lùng, thờ ơ với người ngoài nữa không? Chắc chắn không phải bị đánh tráo rồi chứ?

Ăn sáng xong, Khương Chi nhẹ nhàng nói với dì Lý: “Hôm nay chúng cháu phải về thôn Khương Gia một chuyến, phiền dì đón mấy đứa bé giúp cháu.”

Dì Lý vội khoác tay, nói: “Hai người cứ đi đi, đó vốn dĩ đều là việc tôi nên làm cả.”



Trên đường về thôn Khương Gia, một tay Thi Liên Chu lái xe, một tay khác nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Chi, hai người giống một đôi nam nữ trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, dường như xung quanh họ cũng tỏa ra ánh sáng màu hồng.