Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực

Chương 530






Lúc Khương Chi rửa tay xong lại đây thì nghe thấy một câu như thế, vẻ mặt muốn mắng nhưng lại không biết mắng cái gì, trong lòng không khỏi đốt hai cây nến cho anh hai Chu.

Cô nghĩ, nếu như Thi Ninh Chu sống thêm bốn mươi năm nữa thì hẳn là sẽ nói với Thi Liên Chu một câu: Em trai, em thật sự quá chó rồi!

Mấy đứa nhóc cũng đi ra khỏi phòng, ngồi vây quanh cái bàn.

Một lát sau, Thi Nam Châu đã hòa nhập với mấy đứa nhỏ, cho dù là Tiểu Tông trầm mặc ít nói thì khi nghe Thi Nam Châu nói cũng sẽ ngẩng đầu nhìn cô bé một cái.

Thi Nam Châu vẫn luôn cười tủm tỉm nói chuyện với bốn đứa nhỏ, làm nữ chủ khiến cô bé luôn có một mị lực riêng.

Đan Uyển nhìn thấy Thi Nam Châu vui vẻ như vậy thì không khỏi kinh ngạc nói: “Từ khi Nam Châu trở về Thượng Kinh còn chưa vui vẻ như vậy lần nào, con của A Chi được nuôi dưỡng ngoan ngoãn đáng yêu, nhìn cái đã làm cho người ta thích, chờ trở về nhà, không biết ba mẹ sẽ vui vẻ đến mức nào nữa.”

Thi Ninh Chu đang vùi đầu ăn cơm, nghe xong lời này cũng gật đầu phụ họa.

Anh ấy nhìn bốn đứa trẻ cũng đang vùi đầu ăn cơm, cảm khái nói: “Có bốn đứa nhỏ này, không biết ba về nhà sẽ vui vẻ đến cỡ nào, chắc chắn là sẽ suốt ngày đi khoe với chiến hữu cũ.”

Nhắc tới cái này, giọng điệu anh ấy cực kì hâm mộ.

Anh ấy và Đan Uyển đã tận lực tìm kiếm con gái trong nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng nghĩ tới vấn đề sinh thêm đứa nữa, dù mẹ anh ấy là một người phụ nữ phóng khoáng thì cũng chưa từng thúc giục bọn họ, cho nên nhiều năm như vậy, vợ chồng của anh ấy cũng chỉ có một đứa con gái là Thi Nam Châu.

Nghe vậy, động tác gắp đồ ăn của Thi Nam Châu dừng một chút, ánh mắt lập tức ảm đạm.

Khươnh Chi nhìn Thi Ninh Chu và Đan Uyển, thu hết vẻ mặt của hai vợ chồng vào mắt.

Trong tiểu thuyết, mãi cho đến khi kết thúc thì hai vợ chồng họ cũng không sinh thêm đứa nào nữa, dù sao cũng là tiểu thuyết xoay quanh nữ chủ, sao có thể để cho ba mẹ nữ chủ sinh thêm một đứa em trai hay em gái để đoạt mất sự cưng chiều của ba mẹ được chứ?

Mấy đứa nhóc kia không thấy sóng ngầm trong mắt của bác hai nhà mình, vẫn ríu rít vui vẻ như cũ.

“Mẹ làm đồ ăn rất thơm, ăn vào lại càng ngon hơn.” Trong miệng của Tiểu Qua tràn ngập đồ ăn, quai hàm phình phình ra, giống như một con hamster nhỏ nỗ lực dự trữ lương thực, vừa đáng yêu vừa buồn cười.

Nhãn tham ăn của cậu bé xem ra là không thể gỡ xuống được.

Đan Uyển cười, giọng điệu ôn nhu nói: “A Chi nấu cơm ăn rất ngon.”

Thi Nam Châu lộ ra nụ cười hiếm thấy, khuôn mặt nhỏ tinh xảo cũng tràn đầy sự thỏa mãn, cô bé kinh ngạc lại sùng bái nhìn Khương Chi: “Thật sự là ăn rất ngon, con cảm thấy đây là đồ ngon nhất mà con từng ăn.”

Những lời khen này cũng đẩy bầu không khí lên, làm cho không khí trên bàn ăn cơm lại càng thêm hài hòa.

Thi Liên Chu cũng nhìn Thi Ninh Chu thuận mắt hơn chút, cũng sẽ trả lời vài câu hỏi của anh ấy.

Cơm nước xong xuôi, dì Lý chủ động tới thu dọn cơm thừa canh cặn.

Thi Ninh Chu và Đan Uyển cũng không nán lại được bao lâu, thì đã dẫn Thi Nam Châu rời đi rồi.

Lúc gần đi, Thi Liên Chu còn không quên nói: “Nhớ ngày mai đi đón mẹ đấy.”

Thi Ninh Chu liếc mắt nhìn anh một cái, không hé răng, leo lên xe, để lại cho Thi Liên Chu và Khương Chi hít khói xe ở phía sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-330.html.]

Mắt phượng của Thi Liên Chu híp lại, anh nhìn theo ánh đèn ở phía xa, lạnh lùng cười một tiếng: “Lòng dạ hẹp hòi.”

Khương Chi im lặng nhìn anh mà không nói chuyện.

Lúc hai người về đến nơi thì dì Lý đã thu dọn bàn ăn xong xuôi, chuẩn bị cho mấy đứa bé rửa mặt đi ngủ.

Khương Chi cũng không quấy rầy, cô dời một chiếc bàn nhỏ đến gần gốc cây, nhờ vào ánh sáng của vầng trăng mà uống trà với Thi Liên Chu, chủ đề nói chuyện của hai người họ đều là một số tình tiết và kịch bản của phim ảnh.

Nếu Thi Ninh Chu nhìn thấy Khương Chi có thể trò chuyện hăng say với Thi Liên Chu thế này, chắc chắn anh ấy sẽ thốt lên một câu: Thấy sắc quên anh trai.

DTV

Bóng đêm dần dày hơn, trà cũng đã thay ba ấm, dì Lý đã dỗ mấy đứa bé ngủ say, trong nhà tối đen như mực, thỉnh thoảng trong bụi cỏ có tiếng dế mèn gọi nhau, ánh sáng của vầng trăng vẫn quanh quẩn, cuộc sống bình yên chính là như thế này.

“Ngủ thôi!” Khương Chi nhìn đồng hồ, ngày mai cô muốn quay về thôn Khương Gia một chuyến, phải hoàn thành thủ tục thầu núi Chi Tử, đồng thời phải kiểm tra tiến độ xây nhà của cô thế nào rồi.

Thi Liên Chu “ừ” một tiếng.

Khương Chi đã chuẩn bị một căn phòng khác để dì Lý và mấy đứa bé ngủ với nhau, tất nhiên cô và Thi Liên Chu cũng không thể đi qua đó ngủ, cho dù có ngủ ở đó cũng không ngủ được.

Khương Chi lại không thể nào ngủ được trên giường ở phòng cho khách.

Khương Chi không có bệnh lạ giường mà vì Thi Liên Chu vẫn nhìn chằm chằm vào cô như vậy, ánh mắt của anh lại nóng rực, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Khương Chi thở dài, cô nhìn vào đôi mắt hẹp, tối tăm như đầm sâu thăm thẳm, mà Khương Chi hoàn toàn không có cách nào giả vờ như mình không nhìn thấy, cô thuận miệng hỏi: “Anh muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi thẳng đi! Kìm nén thế này cũng không phải phong cách của anh.”

Thi Liên Chu nhìn chằm chằm Khương Chi, giọng nói trầm thấp, đặt câu hỏi ngược lại: “Anh muốn hỏi cái gì?”

Khương Chi chớp mắt, không trả lời.

Dường như cô có thể đoán được sự nghi ngờ trong lòng Thi Liên Chu, có một số việc không thể không nói nhưng nếu vẫn luôn lừa gạt anh như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ tạo thành cái gai giữa trái tim của hai người, Khương Chi không muốn như vậy nhưng cô cũng không biết nên giải thích thế nào.

Cô hoàn không thể mở miệng nói tất cả ở đây đều là nội dung trong một quyển tiểu thuyết, cô rất sợ sẽ gây ra sự rung chuyển biến cố gì đó mà cô không thể tưởng tượng nổi.

Ngẫm nghĩ một lúc, cô nói: “Anh muốn hỏi em làm thế nào để tìm được mấy đứa bé?”

Hàm dưới của Thi Liên Chu nâng lên với biên độ rất nhỏ, anh ra hiệu cho cô nói tiếp.

Môi đỏ của Khương Chi khẽ mấp máy, cô đưa ngón tay chọc vào nốt ruồi son cạnh hầu kết của anh.

Cô đã biết từ trước, với IQ của Thi Liên Chu, không thể nào có chuyện anh nghĩ mãi cũng không ra.

Trước đây, vì hai người họ bị sạt lở đất mà trôi đến thôn Diêu Gia, đột nhiên Thi Liên Chu biết được chuyện của mấy năm trước từ miệng Khương Chi, trong lúc không hay không biết anh đã là cha của bốn đứa bé, trong thoáng chốc anh không thể chấp nhận được việc này và suy nghĩ mãi cũng không hiểu rõ được gì, thế nhưng sau đó, Thi Liên Chu tỉ mỉ ngẫm nghĩ lại thì không khó để phát hiện ra một số chi tiết trong đó.

Những chi tiết kia khó mà bỏ qua được.

Sau này anh không hỏi, có lẽ vì không muốn tạo áp lực cho cô nhưng mối nghi ngờ vẫn luôn ở đó.

“Anh biết tất cả chuyện của em rồi đó, đời trước em làm kinh doanh, buôn bán đồ cổ. Còn về mấy đứa bé thì anh cũng đã biết, do em nằm mơ thấy, trong mơ đã trải qua rất nhiều chuyện, bao gồm cả chuyện xảy ra với anh.” Khương Chi trầm ngâm một lúc rồi nói.