Tiểu Ngự cau mày nhìn Thi Nam Châu, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô bé, cách ăn mặc giống như một công chúa nhỏ thì không khỏi bĩu môi khoanh tay, cực kỳ thẳng thắn nói: “Chị quen Tiểu Qua à?”
Sau hơn một năm xa cách, diện mạo của bọn trẻ đã thay đổi rất nhiều, không chỉ riêng Thi Nam Châu không nhận ra Tiểu Ngự, mà Tiểu Ngự cũng không nhận ra cô bé giống như công chúa trước mặt này chính là Khương Xuân, người có cuộc sống còn khổ hơn cả cậu bé khi còn nhỏ.
Thi Nam Châu sững sờ.
Thi Ninh Chu xuống xe, nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai đứa trẻ thì cúi người bế Tiểu Ngự lên, quay sang nói với Thi Nam Châu: “Nam Châu, đây là Tiểu Ngự, con trai lớn của chú út con.”
Tiểu Ngự nhướng mày, vẻ mặt giống như người lớn nói: “Bác hai, đây là con gái của bác à? Khá xinh đấy”.
Thi Ninh Chu cười lớn, ôm Tiểu Ngự đi về phía Thi Liên Chu, cảm khái nói: “Lão ngũ, đứa con trai này của em không giống em rồi, tính cách rất khiến người khác yêu thích, tốt hơn em rất nhiều đấy.”
Tiểu Ngự nghe vậy thì gật đầu lia lịa, hai con ngươi đột nhiên xoay tròn, cười ôm lấy cổ của Thi Ninh Chu, nói: “Bác hai, bác cũng cảm thấy cháu rất tốt đúng không? Vậy thì lại dẫn cháu đến Cung tiêu xã đi mua đồ nhé?”
Khóe miệng Thi Ninh Chu khẽ giật giật.
Lúc này Thi Liên Chu mới cong môi, nhìn anh ấy một cái, cười lạnh nói: “Vậy à?”
Lúc họ nói chuyện, Đan Uyển cũng ôm Thi Nam Châu xuống xe.
Thi Nam Châu nhìn bốn đứa trẻ lần lượt bò xuống khỏi xe việt dã ở đối diện thì không khỏi trợn to mắt, chuyện gì đã xảy ra vậy?
Tiểu Qua nhìn Thi Nam Châu, đột nhiên có chút khó hiểu nói: “Mẹ ơi, chị gái kia trông quen lắm.”
Khương Chi khẽ cụp mi nhìn Tiểu Qua đang nắm lấy tay mình, trong lòng âm thầm mắng, sao có thể không quen biết chứ? Con chính là người em họ nam phụ giống như không biết mệt mỏi trong tiểu thuyết, đi theo nữ chính Thi Nam Châu vào giới giải trí để trở thành ngôi sao đấy!
Nghĩ thì nghĩ như vậy, Khương Chi vẫn nhỏ giọng nói: “Con đã quên chị Xuân Xuân rồi sao?”
Chuyện này cũng không thể trách Tiểu Qua được, lúc Thi Nam Châu rời khỏi thôn Khương gia, cô bé vẫn là một cô gái đáng thương với dáng vẻ nhỏ bé gầy gò, mặt đầy vết bầm tím, cho dù mặc áo khoác mới lên người nhưng vẫn còn bóng dáng xưa cũ.
Nhưng giờ đây, Thi Nam Châu đã thay đổi hoàn toàn ‘lớp da bên ngoài’ của mình.
Mọi thứ của cô gái nhỏ trước mặt này, từ mái tóc cho đến đôi giày da nhỏ nhắn dưới chân, đều được chăm sóc một cách cẩn thận, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tinh xảo, khi nở nụ cười tràn đầy dáng vẻ tiểu thư khuê các, đừng nói là Tiểu Qua, ngay cả gia đình Khương Nhị Điển cùng sống chung với cô bé trong mấy năm cũng không nhận ra.
“Chị Xuân Xuân???!” Tiểu Qua há to miệng, vẻ mặt tràn đầy sự khó tin.
Nghe được tiếng kêu của Tiểu Qua, ánh mắt của Thi Nam Châu lập tức nhìn về phía cậu bé, sau đó đột nhiên nở nụ cười, khi cô bé cười, hai bên má hiện lên lúm đồng tiền nhạt, dáng vẻ trầm tĩnh xinh đẹp.
Tiểu Qua nhìn thấy nụ cười quen thuộc đó thì đôi mắt lập tức đỏ hoe.
Cậu bé vẫn nắm chặt lấy tay của Khương Chi, không đến gần Thi Nam Châu, chỉ nhỏ giọng nói: “Chị Xuân Xuân.”
Thi Nam Châu rút tay ra khỏi tay Đan Uyển, lập tức đi về phía Tiểu Qua, sau khi đến gần liền vươn tay kéo lấy tay cậu bé, nhìn khuôn mặt trắng trẻo và căng bóng của Tiểu Qua thì cười nói: “Tiểu Qua trông thật xinh đẹp.”
Nghe được lời khen này, khuôn mặt nhỏ của Tiểu Qua ửng đỏ, nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Chị Xuân Xuân cũng rất xinh đẹp.”
Khương Chi đứng bên cạnh nhìn, vẻ mặt phức tạp không nói lên lời.
Màn khen ngợi đối phương giữa nữ chính và nam phụ trong tiểu thuyết cũng coi như là một cảnh tượng hiếm thấy.
Thi Liên Chu đi đến, liếc nhìn hai đứa trẻ, vẻ mặt lãnh đạm, không để ý đến mọi người xung quanh, vươn tay ôm lấy eo của Khương Chi, xách theo túi lớn túi nhỏ thức ăn nói: “Vào chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-328.html.]
“Được.” Khương Chi gật đầu, mở cửa.
Tiểu Ngự từ trên người của Thi Ninh Chu trượt xuống, giống như anh cả dẫn đường, dáng vẻ hùng dũng hiên ngang đi đằng trước, dọc đường đi không quên giới thiệu các loại cây cỏ cho Thi Nam Châu, dáng vẻ khí thế đó của cậu bé khiến cho Tiểu Diệu đứng bên cạnh phải thở dài.
Một nhóm người sôi nổi bước vào trong nhà.
Thi Ninh Chu nhìn đứa em trai ‘ân cần’ kia của mình, không khỏi lắc đầu, lại quay sang nhìn Đan Uyển, thở dài nói: “Nếu ba mẹ nhìn thấy cảnh này chắc chắn đều bị dọa cho há hốc mồm.”
Đan Uyển cười mắng nói: “Anh so sánh kiểu gì thế, vào trong đi.”
Khương Chi nhìn đám trẻ đang tụ tập chơi trò chơi, pha một ấm trà, nói: “Em đi nấu cơm.”
“Chị giúp em.” Đan Uyển mỉm cười đứng dậy, xắn tay áo lên.
Khương Chi cũng không từ chối, cùng Đan Uyển đi vào trong bếp.
Thi Ninh Chu rót hai tách trà, ngẩng đầu liếc nhìn Thi Liên Chu một cái, sau đó cười nói: “Anh nghe chị dâu em nói rằng cô ấy lo chuyện không đâu, khiến em tức giận à?”
Thi Liên Chu dùng những ngón tay thon dài mân mê tách trà, nhìn sương khói bay lên, liếc mắt nhìn Thi Ninh Chu một cái nhưng cũng không nói gì.
Thi Ninh Chu cười khổ nói: “Chị dâu em không nên can thiệp vào chuyện đời tư của em, cô ấy cũng bởi vì quá lo lắng, sợ nếu dấu cha mẹ không nói ra chuyện này thì sẽ có kết cục tồi tệ hơn, cũng không có ý xấu gì, em đừng để trong lòng nhé.”
“Vậy à.” Giọng nói của Thi Liên Chu có chút lạnh lùng, mang theo một chút lãnh đạm.
“Tính tình em tệ như vậy, cũng không biết tại sao Khương Chi lại có thể yêu em nhỉ.” Thi Ninh Chu có chút không còn lời nào mà nói.
Thi Liên Chu cười lạnh nói: “Nếu như không thích em thì còn có thể thích ai được?”
Thi Ninh Chu: “…”
Mặc dù từ lâu đã quen với những lời nói châm chọc mỉa mai của Thi Liên Chu, nhưng sau khi nghe những lời này, anh ấy vẫn cảm thấy có chút đau đầu.
Thi Ninh Chu suy nghĩ một lát, quyết định bỏ qua chủ đề c.h.ế.t tiệt này, nói về việc đăng báo vụ buôn người của chợ đen gần đây ở trấn Đại Danh, “Em cũng biết chuyện này đúng không? Tại sao em không ngăn cản một chút, bây giờ đã tạo thành ảnh hưởng đến dư luận rất nghiêm trọng rồi đấy.”
Nhắc đến chủ đề này, Thi Ninh Chu không những không cảm thấy thoải mái, ngược lại còn cảm thấy càng đau đầu hơn.
Mấy ngày gần đây, ủy ban thị trấn đã nhận được rất nhiều cuộc gọi đến từ cấp trên, anh ấy là người tiếp nhận công việc ở đây, nhưng sau một thời gian dài như vậy rồi mà tiến độ vẫn rất chậm, thủ lĩnh của bọn buôn người cực kỳ xảo quyệt, đến tận bây giờ vẫn chưa tìm được người, tất cả các quan chức có liên quan đến vụ này đều giống như hồ ly thành tinh vậy, mỗi lần nói chuyện với anh ấy đều không để lộ một chút thông tin gì, cũng không biết có bao nhiêu bằng chứng đã bị tiêu hủy.
Bây giờ lại có thêm rất nhiều áp lực chồng chất lên nhau, nói tình trạng hiện giờ của anh ấy đang sứt đầu mẻ trán cũng không quá đáng.
“Cô ấy muốn làm gì thì làm, tại sao phải ngăn cản chứ.”
Đây cũng không phải là một câu hỏi nghi vấn, giọng điệu như lẽ đương nhiên này khiến cho Thi Ninh Chu không nói được thêm lời nào nữa.
“Lão ngũ, em ăn phải thuốc nổ đấy à?” Thi Ninh Chu tức giận cực kỳ, lập tức uống thêm mấy ngụm trà nữa.
Thi Liên Chu nhướng mày, ngước mắt nói: “Ông già bây giờ đang chuyển sang buôn lậu đạn pháo à?”
Thi Ninh Chu bị nghẹn, hiện tại anh cắt đứt quan hệ với đứa em trai này còn kịp không?