Nhưng điều kỳ lạ là khi mọi người tưởng rằng “Nhà xuất bản Thanh Phong Du” sẽ phải đóng cửa để chỉnh đốn thì bọn họ vẫn hoạt động tốt, báo của bọn họ cũng bán rất chạy, thậm chí còn tràn vào huyện Thấm, thành phố Thanh và những nơi khác, bọn họ nổi tiếng khắp nơi, thậm chí còn có tiềm năng trở thành nhà xuất bản dẫn đầu trong ngành.
Tất cả mọi người đều đang chú ý đến các sự kiện ở trấn Đại Danh.
Doanh thu của nhà xuất bản bọn họ gần như nhảy vọt trong vài ngày qua, hôm qua, lượng bán ra trong một ngày đã đạt đến mức đáng sợ là ba trăm hai mươi ngàn bản, nhân viên của nhà xuất bản đã phải làm thêm giờ, bận đến nỗi không lo ăn uống.
Thi Liên Chu nghe thấy con số này thì anh hơi nhướng mày, cũng có chút ngạc nhiên.
DTV
Anh đang kinh doanh ngành giải trí, đương nhiên cũng có vài chỗ liên quan đến nhà xuất bản, anh hiểu được con số như vậy đại diện cho điều gì.
Với thành tích như vậy, ngay cả ở Bắc Kinh cũng có thể coi là nhà xuất bản hạng ba rồi.
“Bà chủ, thật sự không ngoài dự đoán của cô, tin tức này đã khiến nhà xuất bản của chúng ta tiến thêm một bước.” Nụ cười trên mặt Phó Đông Thăng càng đậm, giọng điệu rất hưng phấn.
Bản thân ông ấy cũng không ngờ nhà xuất bản đã có thành tích ấn tượng như vậy trong vòng chưa đến một tháng sau khi khai trương.
Phó Đông Thăng nhớ lúc trước khi ông ấy còn làm ở Nhà xuất bản Văn học Nhân dân, ông ấy bận rộn đến mức chân không dính đất vì doanh thu hàng tháng, sau khi chuyển việc, không những có được đãi ngộ tốt hơn, mà nhiều nhà văn cũng đến nộp bản thảo vì ngưỡng mộ danh tiếng của truyện “Anh Hùng Xạ Điêu”, bản thảo cũng bay đến giống như những bông hoa tuyết vậy.
Khương Chi cong khóe môi, không lên tiếng.
Trong thời đại này, thiếu các chương trình giải trí, mọi người hầu như không có cách nào để giảm bớt áp lực ngoại trừ xem TV và báo chí, mà những vụ án dụ dỗ bắt cóc xảy ra xung quanh còn khiến mọi người kích động hơn cả những thứ trong tiểu thuyết hay phim truyền hình nhiều.
Phó Đông Thăng vui vẻ nói: “Theo xu hướng này, nhà xuất bản của chúng ta sẽ sớm có thể mở chi nhánh, tốt nhất là ở huyện Thấm, huyện Mãnh và những nơi khác.”
Nghĩ đến cảnh tượng một ngày nào đó Nhà xuất bản Thanh Phong Du của họ được khai trương trên toàn quốc, trong lòng Phó Đông Thăng tràn ngập sự phấn khích.
Điều này không phải là không thể.
Khương Chi dùng ngón tay trắng nõn gõ nhẹ vào tập tài liệu, giống như đang suy nghĩ điều gì đó, một lúc sau mới nói: “Nóng lòng không thể ăn đậu phụ nóng được, việc mở chi nhánh tạm thời không vội. “
Bây giờ xưởng may vẫn đang trong tình trạng thất nghiệp, Hồ Vĩnh Chí vẫn chưa trở về từ thành phố Thanh, hơn nữa, cộng thêm việc bao cả núi Khương Tử theo hợp đồng, mọi việc phải được thực hiện lần lượt, ít nhất sẽ không rời khỏi trấn Đại Danh trước khi mùa thu đến.
Phó Đông Thăng không hỏi nhiều, nói chuyện xong thì rời đi.
Thi Liên Chu dùng ngón tay thon dài miết quyển truyện tranh, cười nhạt nói: “Khả năng kiếm tiền của bà chủ Khương thật sự nằm ngoài tầm với của anh.”
Khương Chi tỏ ra bình tĩnh bưng trà rót nước, sau đó quay người lại giả tạo nói: “Ông chủ Thi khách sáo rồi, giống nhau mà thôi.”
Dường như thích thú với lời nói giả tạo của cô, Thi Liên Chu khẽ cười hai tiếng, tiếng cười như tiếng đàn cello ngọt ngào.
“Đã bắt đầu quay phim theo kịch bản rồi à?” Khương Chi rót một ly trà cho Thi Liên Chu rồi hỏi.
Thi Liên Chu gật đầu, nói với giọng nhàn nhạt: “Đã bắt đầu chuẩn bị rồi.”
Khương Chi nhướng mày, khó hiểu mà hỏi: “Không cần quay về sao?”
Thi Liên Chu nhấp một ngụm trà, đặt cốc xuống, nheo mắt nhìn Khương Chi: “Người trong xưởng sẽ lo liệu, nếu chút chuyện này mà bọn họ cũng làm không tốt, không phải anh mời bọn họ ăn cơm miễn phí rồi à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-325.html.]
Anh làm đạo diễn chẳng qua chỉ vì hứng thú nhất thời mà thôi, nếu anh phải tự tay làm tấy cả mọi chuyện, vậy thì không cảm thấy hứng thú như vậy nữa.
Đột nhiên, Khương Chi nghĩ đến “cổ phần kịch bản” mà cô đã đề cập với Thi Liên Chu lần trước, sắp tới kỳ nghỉ hè, và bộ phim “Hoàn Châu Cách Cách” nổi tiếng khắp cả nước được phát sóng, làm sao có thể thiếu ở những năm tám mươi được.
Bây giờ Thi Liên Chu là người của cô, đây là tình thế đôi bên cùng có lợi.
Thi Liên Chu nghe cô nhắc đến chuyện này, anh chỉ liếc một cái: “Đã viết xong kịch bản chưa?”
Khóe miệng Khương Chi giật giật, cô lấy giấy bút ra, bắt đầu múa bút thành văn.
Ánh nắng chiều xuyên qua song cửa sổ chiếu vào hai người, một người đang uống trà đọc báo, một người đang chuyên tâm viết bản thảo, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm trà Thi Liên Chu đưa đến bên miệng.
Những cơn gió nhẹ nhàng lay động cành lá, tạo nên tiếng động xào xạc, càng làm nổi bật sự sự tĩnh lặng của nơi này.
...
Buổi chiều tối, Thi Liên Chu lái xe đến trường mẫu giáo xưởng đường.
Đã đến giờ tan học, các bậc phụ huynh đón con đang ra vào cổng trường mẫu giáo, một số đứa nhỏ mới vào mẫu giáo vẫn chưa kịp thích ứng, cho nên khóc lóc ôm lấy cha mẹ, cảnh tượng vô cũng hỗn loạn.
Lông mày Thi Liên Chu nhíu chặt đến mức có thể g.i.ế.c c.h.ế.t một con muỗi, anh rõ ràng không thích cảnh tượng như thế này.
Giọng điệu đều đều của anh mạnh mẽ đến mức không cho phép phản bác: “Em đợi trong xe, anh vào đón con.”
Lông mày Khương Chi cong cong, cô mỉm cười gật đầu.
Thi Liên Chu bước xuống xe, anh rất cao, chiếc áo khoác đen vừa vặn khiến vòng eo thon gọn hơn, đôi chân mảnh khảnh, anh giống như hạc giữa bầy gà, cũng trở thành cảnh đẹp nhất ở cổng trường mẫu giáo, nơi mọi người đang ra vào liên tục.
Tuy nhiên, lông mày anh nhíu lại, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, sắc mặt rất khó nhìn.
Có lẽ vì khí thế của anh quá nặng nề, khiến anh đi đến cổng trường mà cũng không có người tố cáo anh chen hàng, có mấy cô gái trẻ bắt đầu châu đầu ghé tai bàn tán.
“Đây là cha của bạn nhỏ nào vậy? Sao lúc trước chưa từng gặp?”
“Chắc lúc trước anh ấy chưa từng đến đây đón con, ngoại hình này mà không trở thành minh tinh điện ảnh thì thật đáng tiếc.”
“Haha, ai nói không phải chứ, cũng không biết anh ấy đang làm nghề gì.”
“...”
Thi Liên Chu hoàn toàn không quan tâm đến cảnh tượng và lời bàn tán xung quanh, chỉ nhìn về phía trường mẫu giáo với vẻ mặt thờ ơ.
Năm giờ, trường tan học đúng giờ, phụ huynh đến đón con phải xếp hàng trước cửa, đón con theo từng lớp một.
Trong trường mẫu giáo của xưởng đường này có rất nhiều người, bốn đứa nhỏ thuộc dạng học sinh chuyển trường, cũng tình cờ được xếp vào lớp 4 nhỏ, Thi Liên Chu liếc mắt nhìn thấy bốn người con trai đang trong trạng thái khác nhau, lông mày nhíu chặt.
Lão đại Khương Nam Ngự đang nắm tay một cô giáo trẻ xinh đẹp, ngẩng đầu lên nói chuyện với cô giáo, khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt anh tràn đầy ý cười, nếu nhìn kỹ, có thể thấy một chút thô bỉ trong nụ cười đó.